Hà Vãn Thanh nghi ngờ nhìn sang Kiều Khanh: "Nhà tiếp thị này có quan hệ thân thiết với con như vậy sao?”
Kiều Khanh hạ giọng chửi rủa một tiếng, tự biết không thể lừa gạt được nữa, xoay người ra mở cửa.
Tôn Tĩnh ở ngoài cửa không ngờ rằng Kiều Khanh lại đột nhiên mở cửa, cả người không kịp thu về, ngã vào trong lòng cô.
Kiều Khanh cau mày đỡ lấy cô ta, Tôn Tĩnh lập tức nước mắt lưng tròng, không biết là cảm động hay bị đυ.ng vào mũi nên đau.
“Khanh khanh yêu quý, quả nhiên cô vẫn yêu tôi!”
Kiều Khanh: “…”
Cô hiểu lầm rồi đấy.
Vẻ mặt Hà Vãn Thanh ngơ ngác nhìn hai người nói chuyện qua lại rồi lại nhìn Kiều Khanh nói: "Con yêu, đây là ai vậy?”
Kiều Khanh còn chưa nói gì, Tôn Tĩnh liền tích cực tự giới thiệu: "Chào mẹ của Khanh Khanh yêu quý, con là người bạn tốt nhất của Khanh Khanh!”
Kiều Khanh: “…”
Tôi thừa nhận rồi sao?
Hà Vãn Thanh sửng sốt: "Tuổi của cô… cũng xấp xỉ bằng với tuổi của tôi phải không? Là bạn tốt của Khanh Khanh sao?”
"Haizz! Tuổi tác thì có vấn đề gì chứ?” Tôn Tĩnh không hề xấu hổ khi bị người ta đoán về tuổi tác, vỗ ngực nói: "Tư tưởng của tôi còn rất trẻ!”
Hà Vãn Thanh cười gật đầu: "Sao cô và Khanh Khanh lại quen biết nhau? Cô đến đây là để?”
“Chúng tôi quen biết trên mạng!” Tôn Tĩnh mở miệng nói dối: "Lần này tôi đặc biệt đến thăm cô ấy, cô thấy đấy, tôi còn mang theo đồ tới đây.”
Nói xong cô chỉ vào hai thùng lớn phía sau: "Một thùng đồ chơi, một thùng sách, đều là tặng cho Khanh Khanh yêu quý!”
Kiều Khanh nhìn hai thùng lớn này, thái dương bỗng giật giật, lại hối hận vì đã mở cửa cho người này.
Hà Vãn Thanh sững sờ gật đầu, lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Có bạn bè nào mà lại gửi nhiều sách như vậy không?
Còn nữa, Khanh Khanh đã mười bảy tuổi rồi còn tặng đồ chơi?
Kiều Khanh sợ Hà Vãn Thanh phát hiện ra gì đó, nhìn Tôn Tĩnh, xoay người nói: "Lên đi.”
"Được thôi!”
Trợ lý của Tôn Tĩnh đi theo phía sau chào hỏi, một người mang theo một cái thùng đi theo Kiều Khanh lên lầu.
Vừa bước vào phòng sách của Kiều Khanh, Tôn Tĩnh đã bị một tủ sách y học trước mắt làm cho khϊếp sợ.
“Khanh Khanh yêu quý, cô đọc sách để phát minh ra phương pháp y học mới sao?”
“Không phải vậy.” Kiều Khanh cầm lấy chiếc chén trên bàn, rót một tách trà, "Sao cô lại tự mình tới đây?”
“Khanh Khanh yêu quý đúng là chu đáo!”
Tôn Tĩnh đang muốn đưa tay lên nhận lấy chén trà, lại chỉ thấy Kiều Khanh bưng chén lên tự mình uống, vẻ mặt phút chốc tức giận.
“Khanh khanh yêu quý, tôi đặc biệt từ thủ đô chạy tới, chính…”
Kiều Khanh mở miệng ngắt lời cô ta: "Trả lời câu hỏi.”
Tôn Tĩnh yếu đuối nói: "Làm sao tôi có thể tự mình tới đây được? Không phải là cô đã từ chối thư chuyển phát nhanh của tôi, vì vậy công ty đã gửi lại cho tôi thứ đó, tôi chỉ có thể tự mình đến chỗ cô để cô ký vào cuốn sách!”
Kiều Khanh nhíu mày: "Sách đã ra hai năm, sao lại đến thêm một lần nữa?”
"Ai bảo sách của cô không giống với người khác, sách của người khác đều khả quan khi dự bán hoặc vừa tung ra thị trường, nhưng sau khi đặt trên giá sách thì không ai hỏi đến, cô thì ngược lại, bất luận sản xuất hàng loạt bao nhiêu đi nữa cũng không đủ bán! Cuốn sách đã được bán hết ngay sau khi phát hành, tôi bị người hâm mộ thúc giục sắp chết đến nơi rồi!”
Tôn Tĩnh vừa khen ngợi vừa lặng lẽ quan sát biểu cảm của cô.
"Tôi đảm bảo đây là đợt cuối cùng, chỉ cần cô ký một trăm quyển, chỉ cần một trăm quyển! Đó xem như là một phần quà cho người tiêu dùng lần này. Được chứ?”
Dù sao cô không bán bản quyền phim và truyền hình, không đàm phán bất kỳ bản quyền phát sinh nào khác, không mở hội sách ký tặng, không phải tăng xuất bản sách để tăng doanh thu sẽ kiếm thêm tiền sao?”
Kiều Khanh cười như không cười: "Cô thấy tôi giống thiếu tiền lắm sao?”
“Không giống!” Tôn Tĩnh vội vàng lắc đầu: "Nhưng có ai lại chê tiền nhiều đâu chứ?”
Kiều Khanh: "Tôi sắp thi đại học rồi, muốn ôn tập, không có thời gian.”
Tôn Tĩnh nói: "Việc này không mất nhiều thời gian! Chỉ cần ký một trăm bút danh, năm giây một chữ, chưa đầy mười phút đã hoàn thành xong rồi!”