Chương 12: Đối xứng Peccei-Quinn (1)

Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh kết thúc, Giang Du Bạch xách theo một túi quà đến trường.

Trong phòng đồ chơi của cậu chứa cơ man nào là mô hình ô tô, máy bay, transformers và lego nữa, nhưng thú nhồi bông lại chẳng có con nào. Cậu luôn lấy bố làm gương, trong lòng đinh ninh một người đàn ông thẳng thắn và cương nghị như bố sẽ không nghiện đồ chơi nhồi bông đâu.

Sau buổi tham quan khu công nghiệp nọ, cậu thấy trong túi quà có một con mèo bông, nên tính toán chuyển nó cho bạn cùng bàn của mình.

Sáng nay, Lâm Tri Hạ như mọi ngày bước vào lớp rồi tiến lại chỗ ngồi. Giang Du Bạch lập tức lấy túi quà ra, đẩy vào hộc bàn của cô. Thực hiện xong một chuỗi hành động liền mạch lưu loát, cậu đơn giản giải thích: “Tặng quà cho cậu, đừng khách sáo.”

“Hôm nay là ngày lễ gì đặc biệt à?” Lâm Tri Hạ hỏi: “Sao cậu lại tặng quà cho mình?”

Giang Du Bạch không biết trả lời kiểu gì. Hành động ban nãy của cậu như đang đi lân la đối thủ cạnh tranh, cậu không khỏi rơi vào trầm tư.

Lâm Tri Hạ níu chặt túi quà, nghiêm túc nói: “Giang Du Bạch à, cậu hay tặng đồ cho mình quá, mình có hơi ngại. Bởi lẽ mình không thể tặng lại cậu những món quà có giá trị tương đương. Cậu tặng đồ cho mình, đồng nghĩa với việc cậu lỗ vốn.”

Giang Du Bạch phủ nhận: “Không phải. Bố mình từng nói, tiền nong không phải là thước đo giá trị duy nhất!”

Lâm Tri Hạ nghiêng đầu: “Bố cậu nói rất đúng.”

Giang Du Bạch gật đầu: “Ừ.”

Lâm Tri Hạ mở túi, thấy một chú mèo nhỏ bằng bông xù xù. Cô phấn khích không kiềm được, đôi mắt trong veo sáng bừng lên: “Là mèo con sao, mèo con bằng bông mềm quá đi.”

Lục tới lục lui túi quà, Lâm Tri Hạ còn thấy một tấm thiệp chúc mừng, một hộp bánh kem sữa hút chân không.

“Cảm ơn cậu nhé, Giang Du Bạch!” Lâm Tri Hạ nghiêng đầu lại nói với cậu.

Giang Du Bạch chỉ là người chuyển túi quà này, cũng không phải cậu tự tay chuẩn bị. Nhưng cậu không muốn kể rõ chuyện này với cô, trong lòng chẳng hiểu sao thấy xấu hổ, nhưng vẫn làm bộ thản nhiên: “Mấy món này cũng không đắt đỏ gì đâu.”

Lâm Tri Hạ buộc chặt túi quà, lấy ra , vội đặt bút: [Sáng nay, mình tiếp tục nhận được quà từ Giang Du Bạch bạn mình. Giữa bạn tốt nên có qua có lại. Chờ mình tìm được thứ gì đó có thể thay lời cảm ơn, mình nhất định sẽ tặng quà đáp lễ cho bạn ấy.]

Đồ mà Giang Du Bạch muốn, về cơ bản cậu đều có. Miễn là dùng tiền mua được, cậu không thiếu.

Nhưng, cậu có một nguyện vọng bức thiết, đến nay vẫn chưa hoàn thành được.

Cậu muốn vượt xa Lâm Tri Hạ, muốn chính tai nghe cô nói: Giang Du Bạch, cậu giỏi quá đi! Mình thua cậu rồi! Thua triệt để luôn!

Đến hôm nay vẫn là hy vọng xa vời.

Tuy nhiên, Giang Du Bạch quyết không từ bỏ!

Một ngày nào đó, Lâm Tri Hạ sẽ trở thành bại tướng dưới tay cậu mà thôi.

~*~

Lâm Tri Hạ thấy hôm nay đi học siêu siêu vui.

Tiết sinh hoạt lớp buổi chiều, học sinh lớp 4-1 lại đón nhận một tin vui khác. Kỳ này, nhà trường quyết định tổ chức chuyến đi chơi thu vào giữa tháng Mười. Giáo viên sẽ đưa học sinh khối bốn đi tham quan thủy cung thành phố.

Thủy cung!

Vỏn vẹn hai chữ đủ khiến học sinh mong ngóng không thôi.

Lâm Tri Hạ cảm thấy niềm vui như được nhân đôi. Cô chưa bao giờ đi thủy cung hết.

Càng nghĩ càng thấy hôm nay đúng là ngày may mắn của cô mà. Không chỉ nhận được mèo bông, còn được lên kế hoạch cho chuyến đi thủy cung. Hơn nữa, giờ cô đã có bạn tốt rồi, cô có thể cùng Giang Du Bạch quan sát đủ thể loại sinh vật dưới nước.

Vấn đề duy nhất là, hoạt động đi chơi mùa thu lần này áp dụng nguyên tắc “đăng ký tự nguyện”, thu phí tham gia là 76 tệ mỗi người.

Tối hôm đó, chuyện thứ nhất sau khi Lâm Tri Hạ về nhà là đi tìm mẹ, cô ngại ngùng mở lời xin tiền: “Mẹ ơi, trường con tổ chức đi chơi thu ở thuỷ cung, mỗi người cần đóng 76 tệ. Cô giáo bảo đây đã là giá chiết khấu khi mua theo đoàn, còn bao ăn trưa nữa. Mẹ ơi, mẹ cho con 76 tệ nhé?”

Lúc này, mẹ cô đang nấu cơm. Mẹ vung dao sắt, chặt xuống miếng sườn, rắc một tiếng giòn vang. Lâm Tri Hạ sợ giật nảy mình. Cô trốn sau cửa bếp, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ, đôi mắt trông mong nhìn mẹ.

“Mẹ ơi, mẹ.” Lâm Tri Hạ cất giọng ngọt mềm nũng nịu: “Con muốn đi thuỷ cung đó.”

Mẹ xử lý xong miếng sườn, mở vòi nước, im lặng rửa tay.

Dưới bệ cửa sổ bếp lắp đặt ống dẫn nước bằng gang cũ kĩ, bên cạnh treo đồng hồ nước. Thông thường đến cuối tháng, nhân viên nhà máy nước sẽ đến tận nhà kiểm tra đồng hồ và thu phí. Để tiết kiệm tiền nước, nhiều hộ gia đình đều có bí quyết riêng, mẹ Lâm Tri Hạ cũng vậy. Bà vặn vòi nước từ từ, đồng hồ nước ngừng quay, nhưng nước vẫn nhỏ giọt từ miệng vòi, rơi xuống chậu sứ bên dưới.

Đồng hồ nước đã dừng hẳn.

Từng giọt nước vẫn như cũ tí ta tí tách, dần dần tích tiểu thành đại.

Lâm Tri Hạ bước tới níu lấy tạp dề của mẹ: “Mẹ đóng vòi đi. Chúng ta không thể trộm nước được…”

Mẹ rốt cuộc đáp lời cô: “Hạ Hạ, anh con đang học cấp hai, hai năm nữa phải thi chuyển cấp, rồi học lên cấp ba, lên đại học. Con cũng vậy, cần tiếp tục đi học. Bố mẹ tiết kiệm được bao nhiêu đều giữ cho các con hết. Ông bà con còn muốn sửa nhà ở quê, hàng xóm của bọn họ đều xây nhà mới rồi, toàn dùng gạch đỏ, xi măng,…”

“Nhà mình còn bao nhiêu tiền ạ?” Lâm Tri Hạ đột nhiên hỏi: “Chúng ta thử chơi chứng khoán được không?”

Ngón tay mẹ dính nước lạnh xoa mặt Lâm Tri Hạ: “Chơi chứng khoán đâu dễ vậy con? Bố mẹ không có việc làm ổn định, chỉ có thể dựa vào siêu thị nhỏ này để nuôi nấng hai anh em con. Trước cổng khu tập thể có siêu thị Kim Nhuận Phát, cổng bắc có Thế Kỷ Liên Hoa, gần cổng đông cũng sắp xây trung tâm Gia Nhạc Phúc, chờ đến khi xây xong hết cả, khách nhà mình chỉ có đường vơi dần thôi.”

Làm kinh doanh cần chú trọng chữ tín, cũng cần chú trọng vận may.

Nhớ năm đó, lúc ba mẹ Lâm Tri Hạ vừa mới lên tỉnh lỵ, hai vợ chồng đập nồi bán sắt(*), chắp vá khắp nơi mới mở được cửa hàng này. Hai năm đầu làm ăn tốt nhất, quả thực kiếm được không ít, trả sạch nợ đang có, chỉ còn dư một khoản vay ngân hàng. Nhưng từ khi trước cổng mọc lên chuỗi siêu thị Kim Nhuận Phát rồi Thế Kỷ Liên Hoa, lượng khách đến siêu thị nhà họ Lâm giảm đi đáng kể.

(*) Quyết tâm hoàn thành một việc gì đó, bất chấp tốn kém

Đây là chuyện không thể nào tránh khỏi.

Mẹ Lâm Tri Hạ mở bình gas, đặt chảo lên, cho dầu vào chờ dầu nóng. Bà vừa nấu, vừa nói với Lâm Tri Hạ: “Nếu con muốn mua sách vở hay tài liệu học thêm, đừng nói 76 tệ, cho dù 760 tệ thì mẹ cũng sẵn lòng. Nhưng đi thủy cung thì có tác dụng gì? Hạ Hạ à, từ lớp một đến lớp ba, trường con chưa bao giờ tổ chức đi chơi mùa thu ở chỗ đắt đỏ vậy, sao bỗng dưng lên lớp bốn lại tăng lên 76 tệ? Phụ huynh các bạn khác không có ý kiến gì sao?”

“Con không biết.” Lâm Tri Hạ nũng nịu xin: “Mẹ, mẹ ơi, con rất muốn đi đó…”

“Đừng làm nũng nữa! Suốt ngày chỉ biết nhõng nha nhõng nhẽo thôi!” Mẹ nghiêm giọng quát lên.

Khói dầu bay lên từ chảo sắt, tỏa ra mùi hơi nồng. Lâm Tri Hạ hắt hơi một cái, ngón tay siết chặt tạp dề mẹ: “Các bạn khác có thể đi, sao con lại không được ạ?”

Mẹ một tay giữ cán chảo, một tay đảo sườn lợn, giọng bà cũng trở nên dồn dập: “Vì nhà con nghèo. Nhà con rất nghèo! Nhớ chưa? Bố mẹ con không phải người địa phương, hai bàn tay trắng đến thành phố này, họ hàng bạn bè đều không có, con tưởng kiếm tiền dễ lắm à? Con đừng có suốt ngày đua đòi với các bạn trong lớp. Mẹ cho con đến trường để học, hay là để so bì với nhà người ta? Người ta có, con cũng muốn có, nhà ta duy trì nổi cho con không? Suy nghĩ cho bố mẹ và anh trai con nữa đi, đừng ích kỷ nữa.”

Lâm Tri Hạ tủi thân, cố nén nước mắt: “Trường bọn con tổ chức đi chơi thu, con chỉ hỏi mẹ một câu thôi mà, tại sao con lại thành người ích kỷ? Không đi thì không đi thôi, con cũng có nói là nhất định phải đi đâu.”

Cái muôi va vào đáy nồi vang lên tiếng loảng xoảng. Mẹ quay lưng về phía Lâm Tri Hạ, hỏi: “Con có biết với 76 tệ thì nhà mình mua được bao nhiêu món không? Con và anh con đều đang tuổi ăn tuổi lớn, cần bổ sung dinh dưỡng, dù là trứng, bánh kem, thịt lợn hay cá đều không thể cắt. Con đi thủy cung một ngày tốn mất 76 tệ, có đáng không?”

Lâm Tri Hạ rầu rĩ không lên tiếng. Cô đứng yên tại chỗ, chờ mẹ tới dỗ.

Tâm trạng mẹ hôm nay không tốt, Lâm Tri Hạ sắp khóc đến nơi rồi mà mẹ vẫn chẳng nói một câu mềm mỏng.

Mẹ chỉ nói: “Trường tiểu học của con là trường tốt nhất thành phố. Ban lãnh đạo chỉ biết ra quyết định, chẳng hơi đâu mà suy xét điều kiện kinh tế gia đình từng học sinh. Mẹ không phải không trả nổi 76 tệ, cái chính là mẹ không nỡ để nó lãng phí. Nhà mình không chỉ có mỗi con, con nên suy nghĩ cho người khác nữa chứ. Đừng bắt mọi người phải xoay quanh một mình con, thấy con ích kỷ và vô dụng đến nhường nào! Hiểu chưa?”

Lâm Tri Hạ càng buồn hơn, không tiếng động nấc lên.

Cô khóc không phải vì không được đi thủy cung, cảm xúc khó chịu này chẳng biết đến từ đâu. Tại sao lúc khóc, nước mắt cứ chảy thành dòng vậy? Có lẽ nếu người ta thấy nước mắt rơi, sẽ biết cô đang đau lòng sao.

Lâm Tri Hạ đứng trước cửa bếp, muốn nói lại thôi.

Mẹ đổ nửa bát ớt đỏ vào nồi, khói trắng nhàn nhạt bốc lên, bà bị sặc hắt xì một cái.

Bên hông bếp lắp một chiếc quạt nhỏ. Trục quạt do dính mỡ nên cứng lại, mẹ thường phải dùng đũa chọc cánh quạt thì mới đủ lực để xoay tròn, thổi bớt khói dầu trong bếp.

Lâm Tri Hạ gọi một tiếng: “Mẹ.”

Mẹ hỏi: “Vẫn muốn đi thủy cung? Nãy giờ mẹ nói đều là nói suông à?”

Lâm Tri Hạ ủ rũ đáp: “Con không đi. Buổi tối con cũng không muốn ăn.”

Lời này chẳng những không thể khơi dậy lòng thương của mẹ, trái lại khiến bà càng tức giận hơn.

Tiếng quạt quay vù vù nháy mắt dừng lại. Mẹ đặt cái muôi sang bên, mặt không đổi sắc: “Không ăn thì không ăn! Con dọa ai đó? Bây giờ về phòng ngay cho mẹ! Lúc nào nghĩ thông suốt thì hẵng ra!”

Kể từ lúc chiều biết về chuyến đi chơi mùa thu, Lâm Tri Hạ vẫn luôn hào hứng kích động. Cô ngóng về nhà sớm hơn chút, chia sẻ tin vui này với bố mẹ sớm một chút, nhưng không ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy.

Chuyến đi chơi xuân lúc học kỳ một, mỗi học sinh phải đóng 34 tệ, mẹ vẫn thoải mái đưa tiền cho Lâm Tri Hạ.

Còn có… học phí tháng trước, phí mượn sách thư viện, phí đi tàu điện ngầm, phí truy cập mạng ở thư viện tỉnh, tổng cộng là 74.75 tệ, cũng là mẹ trả hết.

Vậy tại sao lần này lại không được? Bởi vì 76 tệ là quá nhiều sao?

Lâm Tri Hạ mờ mịt hết sức. Cô ngồi trong phòng mình, nghĩ thầm: Thì ra niềm vui của mình đều được hình thành từ tiền tài. Mình thực sự từng nghiên cứu thuyết siêu việt và thuyết tiên nghiệm sao? Hai học thuyết này đều ủng hộ việc con người bỏ qua sự hưởng thủ do vật chất mang lại.

18:30, trời đã sẩm tối.

Trăng tròn ngoài cửa sổ tròn vằng vặc, những ngôi sao hắt những tia sáng nhè nhẹ. Cô nhận ra Alpheratz – ngôi sao sáng nhất trong chòm sao Tiên nữ (Andromeda).

Chòm sao Tiên nữ

Nghiên cứu khoa học mấy năm gần đây cho thấy, khoảng cách giữa dải Ngân hà và chòm sao Tiên nữ ngày càng gần hơn. Vài tỷ năm nữa, chúng sẽ va vào nhau.

Lâm Tri Hạ ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm: “Chòm sao Tiên Nữ, dải Ngân hà à, hai thiên hà các cậu đừng bị đánh lừa bởi lực hấp dẫn song phương, càng gần nhau thì càng dễ bị nuốt chửng đấy. Mấy cậu có biết, chỉ cần một lượng tử trong thuyết sắc động lực học cũng đủ phá hủy tính đối xứng chẵn lẻ CP chứ? Mấy cậu đã nghe qua lý luận của Peccei–Quinn chưa? Khối lượng của các quark không thể bằng 0. Nếu thật sự tồn tại đối xứng Peccei–Quinn, tớ nghĩ trong vũ trụ sẽ có vật chất tối. Mấy cậu cảm nhận được vật chất tối trong vũ trụ không?”

Ngẩng đầu nhìn trời, giãi bày suy nghĩ của mình, việc này khiến Lâm Tri Hạ thả lỏng. Vấn đề duy nhất là, cô đói đến mức bụng sôi ọt ọt.

Ọt ọt ọt ọt, réo rắt không ngừng.

Đói bụng thật khó chịu.

Lâm Tri Hạ ngã nhoài xuống giường, ôm chặt mèo bông nhỏ, vùi mặt vào lớp lông mềm.

Cô nghe thấy tiếng bát đũa từ phòng khách, bố mẹ và anh trai đang ăn cơm.

Các món tối nay lần lượt là bắp cải xào, ngải cứu xào đậu phụ khô, sườn kho, canh trứng cà chua. Tất cả đều là món yêu thích của Lâm Tri Hạ.

Cô tủi thân quá, cô muốn ăn cơm.

Nhưng chính mình đã nói không ăn, nhất định sẽ không ăn!

Bậc chí sĩ dẫu khát mấy cũng không uống trộm nước suối, người liêm khiết dẫu đói mấy cũng không ăn miếng nhục.[1]

Lâm Tri Hạ thà hôm nay chết đói trên giường! Cũng tuyệt đối không ra phòng khách xin bát cơm!

Dứt khoát không ăn!

Lâm Tri Hạ sẽ không chịu khuất phục!