“Kí©h thí©ɧ…”
“Lâu lắm rồi không được xem buổi tranh luận trước tòa nào đặc sắc như vậy.”
“Sao cô ấy lại vào làm cho Thiên Chí vậy nhỉ?”
“Không biết thằng ngu nào bảo Trình Bạch bị bộ tư pháp điều tra là hết thời rồi, hết cóc ấy, chẳng phải là vẫn hot rừng rực nóng bỏng tay đây sao?”
“Anh thấy thẩm phán sẽ phán quyết thế nào?”
“Tôi đoán là thắng một trăm năm mươi nghìn.”
“Tính tranh luận của năm mươi nghìn vượt hạn mức đấy khá cao…”
…
Sau khi phiên xử kết thúc, rất đông người tới tham dự phiên tòa đứng dậy ra về, bàn luận xôn xao ngoài cửa.
Nhưng vẫn còn nhiều người nấn ná ở lại.
Hầu hết trên tay nhóm này đều cầm sẵn danh thϊếp, họ đứng đợi ở gần cửa tòa án, có vẻ như đang chờ Trình Bạch lát nữa ra.
Cậu phóng viên của Pháp chế vãn báo ngồi cạnh Biên Tà vẫn còn đang mải múa bút thành văn, làm một câu cảm thán cực thẳng: “Đúng là trâu bò bỏ mẹ ra, phen này trang nhất chứ không thể thoát đi đâu được!”
“…”
Hồi nay phóng viên đã buông thả vậy rồi sao?
Lúc Biên Tà đứng dậy không khỏi nhìn cậu thanh niên cao gầy này một phen, thực ra trong lòng rất muốn nhìn xem cậu ta viết gì nhưng thoáng thấy Trình Bạch còn đang đứng nói chuyện thì thầm với Tằng Niệm Bình, anh chợt nghĩ…
Trong mắt người ngoài, tình cảnh của cô hiện giờ vẫn còn đang trong giai đoạn sự nghiệp chạm đáy.
Nhưng cái “đáy” này có lẽ người ngoài có phấn đấu cả đời cũng không chạm đến được.
Vậy, đại Par Trình Bạch ở thời kỳ đỉnh cao ở Thừa Phương thì trông thế nào đây?
“Biên thần sao vậy?”
Tốt xấu gì cũng là cộng sự mình cất công bay tới Bắc Kinh bỏ cả đêm ra mới kều về được, màn thể hiện của Trình Bạch trong phiên tòa hôm nay có thể nói là vô cùng hoàn toàn thỏa mãn lòng hư vinh nhỏ nhoi của Phí Tĩnh. Chỉ riêng việc nhìn thấy các đồng nghiệp trong nghề nhìn mình bằng vẻ mặt vừa hâm mộ vừa kiêng dè đấy là anh ta đã thầm sướиɠ âm ỉ rồi.
Quan sát thấy vẻ mặt của Biên Tà, anh ấy liền hỏi ngay.
Biên Tà thôi nhìn về bên đó, cảm thấy suy nghĩ của mình thật khó hiểu, được nhìn thấy Trình Bạch của hiện tại không phải là đã tốt lắm rồi sao? Chẳng qua là người ta gọi đây là đáy mà thôi.
Ai mà chẳng có một lần phải bắt đầu lại?
“Không có gì, chúng ta ra ngoài trước đi nhỉ?”
Anh cười với Phí Tĩnh, lắc đầu, không trả lời.
Hai người nhặt đại lấy một đề tài để nói, cùng nhau đi ra ngoài.
*
Sau khi kết thúc phiên toà, hai bên nguyên đơn bị đơn phải ở lại ký tên vào biên bản phiên tòa.
Sắc mặt Ngũ Cầm cực tệ.
Cô ta chỉ ký vào trang cuối cùng của biên bản một chữ rồi bỏ đi thẳng, để mặc Tiền Hưng Thành ở lại kiểm tra từng trang một.
Bên phía Trình Bạch cũng chỉ còn lại mình cô.
Tằng Niệm Bình sốt ruột lo cho Tằng Thanh cả buổi, phiên tòa vừa kết thúc, ông liền đi lấy lại điện thoại, ra ngoài gọi điện cho bệnh viện.
Biên bản phiên tòa chỉ là bước thủ tục, bất kể đương sự có ký hay không thì đều không ảnh hướng đến giá trị pháp lý nhưng Trình Bạch quen kiểm tra đối chiếu lại một lượt xem có gì sai sót hay cần bổ sung không để tránh lỡ sau này có chuyện gì.
Cô kiểm tra rất cẩn thận.
Trong quá trình kiểm tra, cô phát hiện ra Tiền Hưng Thành cũng xem từng trang một rất nghiêm túc, ấn tượng liền tốt hẳn lên.
Hai người lần lượt ký xong biên bản phiên tòa.
Trình Bạch thu dọn tài liệu trên bàn, đi ra khỏi tòa, Tiền Hưng Thành đi đằng sau gọi một tiếng: “Luật sư Trình!”
Trình Bạch dừng bước: “Luật sư Tiền có việc gì vậy?”
Thực ra Tiền Hưng Thành cũng rất khó hình dung tâm trạng của mình lúc này, chỉ nhớ rất rõ cảm giác gần như mệt lả đi sau khi tranh luận xong ngồi xuống ghế, đến nỗi mà giờ nhìn Trình Bạch anh ta vẫn còn thấy sợ một cách kỳ lạ.
Nhưng thật lòng bội phục.
Anh ta bước tới trước mặt Trình Bạch, đưa danh thϊếp bằng hai tay: “Lúc trước đúng là có mắt mà không biết Thái Sơn, cứ tưởng là mình gặp may có thể mượn nhờ danh tiếng của đại luật sư Trình trong truyền thuyết kiếm chác một phen, ghi được thêm vào trong lý lịch một dòng, không ngờ là tự rước lấy nhục. Có điều cũng đã học được không ít ở phần tranh luận. Có câu “nghe vua nói một buổi hơn đọc sách mười năm”. Đây là danh thϊếp của tôi, xin được mặt dày mày dạn gửi luật sư Trình.”
Trình Bạch không nói gì vội, nhận danh thϊếp đọc qua một lượt.
Nền xanh chữ trắng, chữ Khải in đậm.
Công ty luật Pháp Ngôn Thượng Hải, Tiền Hưng Thành, dưới là phương thức liên hệ.
Cô cười khẽ một tiếng: “Nãy trong phòng, anh phản ứng rất nhanh.”
Tố chất tâm lý mạnh vô cùng.
Nhất là đoạn phản biện logic của cô.
Trong tình huống như vậy mà vẫn còn có thể bình tĩnh tỉnh táo suy nghĩ cách phản công, rất cần có cả bản lĩnh lẫn chuyên môn vững vàng.
Năm nay Tiền Hưng Thành mới hai lăm, trẻ tuổi, không tốt nghiệp trường có tiếng ra không vào được hãng luật lớn, có được hôm nay đều là dựa vào chính mình. Vốn chỉ đến đưa danh thϊếp, rất thật lòng, đâu ngờ lại được nghe Trình Bạch khen.
Anh ta bối rối bắt đầu nói linh tinh.
“Ôi, luật sư Trình cứ đùa, tất cả là tại lúc trước quá tự phụ ngông nghênh xem thường cô, bị mấy tin của truyền thông lừa…”
“Anh hành nghề được mấy năm rồi nhỉ?”
Trình Bạch nảy ra một ý, bất thình lình hỏi một câu.
Tiền Hưng Thành vô thức trả lời: “Hơn ba năm, gần bốn năm.”
Số năm không ngoài dự tính.
Thời gian hành nghề chưa dài mà có được bản lĩnh cỡ này thì đúng là nhân tài có thể vun đắp.
Trình Bạch lại hỏi: “Vậy chủ yếu làm chuyên về mảng nào?”
“Hai năm trước thì nhận tất, hai năm nay chủ yếu làm mảng dân sự.”
Muốn nhận vụ ngon cũng đâu có dễ, ngon thì đã bị các đại luật sư, các công ty lớn chiếm hết rồi. Thế nên Tiền Hưng Thành mới chịu hạ giá nhận vụ này của Bảo hiểm tài sản An Hòa để tạo dựng quan hệ.
Nhưng đâu có ngờ lại thua thảm như vậy.
Nói tới, anh ta lại thấy hơi xấu hổ.
Trình Bạch nhẹ nhàng chuyển ngón tay cầm danh thϊếp trong lòng bàn tay, cười một tiếng: “Công ty luật anh làm tôi chưa nghe tên bao giờ, ở đấy có được không? Đang làm dân sự, thế sau này có định cân nhắc làm một chút về kinh tế hay phi tố tụng thử không?”
“…”
Đây, đây là?!
Tiền Hưng Thành không phải đứa ngu, nếu đến giờ còn không hiểu ý Trình Bạch là gì thì đúng là đầu đất!
Chỉ có điều Trình Bạch không nói rõ ra nên thành ra anh ta không dám chắc chắn.
Thế là cố cầm giữ trái tim đập thình thịch, trả lời lại là: “Nếu như có cơ hội, đương nhiên là sẵn sàng.”
“Được, vậy liên lạc sau nhé.”
Trình Bạch hiểu ý, vẫy tay chào tạm biệt trước.
“Hẹn gặp lại luật sư Trình.”
Tiền Hưng Thành đưa mắt nhìn Trình Bạch cho tới khi cô đi khuất hoàn toàn sau chỗ góc cua cuối hành lang tầng hai, anh ta mới ôm ghì lấy đầu mình!
“Ôi trời, chuyện gì thế này…”
Không thể tin được!
Ý Trình Bạch là hỏi anh ta có muốn nhảy việc hay không!
Vận may từ trên trời rơi xuống!
Người ta đánh thắng kiện còn chưa chắc đã có tiếng có miếng, anh ta lên tòa làm ra cái trò mèo đấy xong thua thảm hại, mất hết mặt mũi thì lại lọt được vào mắt xanh của đại Par, có cơ hội một bước lên mây!
“Mình đang nằm mơ hay sao…”
*
Trình Bạch thực sự cảm thấy Tiền Hưng Thành khá được.
Mặc dù ấn tượng ban đầu không được tốt cho lắm nhưng lúc người này thấy Tằng Niệm Bình cũng vẫn tỏ ra như thường, không hề có ý chê bai như một số người. Lúc gặp tình huống đột phát trên tòa cũng điều chỉnh lại trạng thái rất nhanh. Khi ký biên bản phiên tòa, còn cẩn thận lật xem từng trang.
Vừa rồi xong xuôi còn tới đưa danh thϊếp cho cô.
Phải biết rằng, bình thường khi luật sư gặp phải tình huống kiểu này thì phần lớn đều vừa kết thúc phiên tòa liền đỏ mặt tía tai bỏ về.
Kể ra thì cô đúng là một người rất coi trọng các chi tiết nhỏ.
Ở Thiên Chí, cô là cộng sự cấp cao chẳng biết ở đâu tự dưng đến chiếm chỗ, chắc gì không bị ai ghét. Giờ dưới quyền cô chỉ dùng được mình Tiêu Nguyệt mà còn phải hơn hai tháng nữa Tiêu Nguyệt mới nhận được chứng chỉ hành nghề luật sư.
Phí Tĩnh vẫn luôn giục cô lập đội của mình.
Trình Bạch cũng biết chỉ cần cô đăng một bài lên vòng bạn bè là vài phút có thể lập xong đội nhưng như thế chẳng có gì thú vị cả, phải tự mình chọn nhặt từng người vào đội mới thú vị.
Hôm nay gặp được một người ưng ý, không ra tay thì thật đáng tiếc.
Có điều, hôm nay đúng là không phải lúc để nói mấy chuyện thế này nên cô không vội, tùy tiện nói với Tiền Hưng Thành mấy câu, cất danh thϊếp của đối phương cẩn thận, vừa đi về phía cầu thang vừa lấy chìa khóa xe trong túi ra, tính đi tìm Tằng Niệm Bình hỏi thăm tình hình của Tằng Thanh, tiện thể đưa ông ấy về lại bệnh viện.
Thật không ngờ, vừa bước xuống cầu thang liền nghe đằng sau có người gọi.
Lành lạnh, không rõ là bình tĩnh hay phẫn nộ.
“Trình Bạch.”
Ngũ Cầm ra ngoài chờ cô đã được một lúc, thấy cô xuống cầu thang liền gọi cả họ lẫn tên.
Chứ không gọi “Trình Nhi” như trước.
Không có mấy ai gọi cả họ lẫn tên Trình Bạch.
Người quen đều gọi là “Trình Nhi”.
Vì trước đây cô làm việc ở Bắc Kinh, khẩu âm dân Bắc Kinh gọi “Trình Nhi” luyến âm ở chữ “nhi” nghe rất êm tai nên những người quen sau này cũng đều gọi như vậy.
*Trình Nhi tiếng Trung viết là 程儿, /chéng er/, mn ném vào Google dịch đọc nghe thử /er/ luyến thế nào nhé.
Trong ấn tượng của cô, người lúc nào cũng gọi cô cả họ lẫn tên chỉ có mình Phương Bất Nhượng.
Cô nhận ra giọng người gọi, quay người lại.
Vào khoảnh khắc xoay người lại…
“Soạt!”
Một xấp giấy in đầy chữ liền bay lả tả về phía cô như tuyết!
Là tài liệu của phiên tòa vừa rồi.
Ngũ Cầm ném rất mạnh tay.
Vào đông gió thổi mạnh, những trang giấy bị thổi bay tán loạn khắp nơi, chỉ có lác đác vài tờ là tới người Trình Bạch.
Cô đứng im không nhúc nhích, nhìn về phía Ngũ Cầm.
Giấy trắng mực đen bay chao nghiêng trước mắt, nhanh chóng rơi xuống cạnh chân, xuống bậc thang, thậm chí là vào cả trong hành lang.
“Hóa ra người bạn không may cậu nói trong bữa cơm đó chính là tôi à.”
Ngũ Cầm đứng trước mặt cô, cười nhếch mép mỉa mai, giọng đầy châm chọc.
“Cậu làm bạn đúng là đầy nghĩa khí!”
Ngày đó nói nhiều như vậy, điều Ngũ Cầm chú ý chỉ có mỗi “người bạn không may” thôi sao? Rõ ràng cô nói là cô rất quan tâm người bạn này, không muốn làm bạn đó tổn thương.
Đôi khi, điều mình nghĩ trong lòng quyết định điều mà mình nhìn thấy được.
Trình Bạch cảm thấy Ngũ Cầm thực sự đã thay đổi rất nhiều.
Công việc là quan trọng nhất, kiếm tiền là trên hết.
Là bạn bè thì nên chấp nhận chuyện này.
Nếu không chấp nhận được, chứng tỏ không xứng làm bạn.
Những lời này đều là Ngũ Cầm nói.
Cô nhớ hết.
Nhưng không biết Ngũ Cầm có còn nhớ hay không.
Trình Bạch ngẫm nghĩ rồi chỉ bình tĩnh đáp lại là: “Dáng vẻ cậu bây giờ không giống với Ngũ Cầm mình biết.”
Ngũ Cầm cười khẩy, nhìn cô chằm chằm: “Vậy là cậu cho là tôi thay đổi rồi hả?”
“Chí ít, Ngũ Cầm mình biết sẽ không đến hoài nghi hợp lý cũng không loại trừ đã qua quýt đưa ra phán đoán một ông cụ lừa tiền bảo hiểm; sẽ không trong tình huống không hề có chứng cứ thậm chí không có cả lời đồn đã phỏng đoán cô bé mới tới công ty là nhờ ngủ mà lên được chức; càng sẽ không đặt cược thắng thua của một vụ kiện, lợi dụng phiên tòa để phục vụ cho cuộc mưu cầu danh lợi.”
Biên Tà quan sát rất tinh tường, Trình Bạch làm việc với đủ loại người nhiều năm như vậy tất nhiên cũng không thua kém gì.
Càng gặp nhiều người thì nhìn người càng chuẩn.
“Có lẽ cậu không thay đổi, chẳng qua là trước đây mình không nhận thấy.”
Phải chẳng cũng giống như Biên Tà và Cao Thư Bằng? Đến một lúc nào đấy, xảy ra một chuyện gì đấy, bạn mới chợt phát hiện ra rằng hóa ra chúng ta không phải người cùng chung tư tưởng.
Chưa hẳn đã có đúng có sai, nhưng chắc chắn là không cùng một chí.
Trình Bạch nhìn đối phương chăm chú, trong đầu hiện lên những kỷ niệm ở Học viện luật, cô từ tốn nói: “Mình không biết cậu học luật vì điều gì nhưng mình học luật không phải là để bắt nạt những người bình thường.”
Ngũ Cầm vẫn cười khẩy, không trả lời.
Trình Bạch không nhìn xem đối phương tỏ thái độ thế nào nữa, cô xoay người, đi tiếp từng bậc thang xuống dưới.
Biên Tà đứng ngay dưới cầu thang.
Hầu như anh đã chứng kiến toàn bộ, lúc thấy đám giấy bay đầy trời, suýt thì anh đã xông lên đó.
Lúc này, thấy Trình Bạch đi xuống, anh hơi do dự: “Luật sư Trình…”
Trình Bạch ngắt lời anh: “Biết lái xe chứ?”
Biên Tà hơi giật mình: “Biết thì có biết nhưng mà…”
Trình Bạch đưa luôn chìa khóa xe cho anh: “Lát anh lái nhé.”
Biên Tà bối rối không hiểu Trình Bạch nói vậy là ý gì.
Anh muốn mở miệng hỏi.
Nhưng cúi xuống thấy tay cầm chìa khóa của cô hơi run run.
Vậy mà ánh mắt cô nhìn anh vẫn bình tĩnh, không hề tỏ bất kỳ thái độ gì.
Câu “bằng lái đã hết hạn” lên tới ngang họng, không biết sao lại nuốt ngược trở vào.
Biên Tà thấy mình đúng là chán sống rồi.
Anh nhận chìa khóa xe Trình Bạch đưa, thản nhiên như không, cứ như thể “tôi là tay lái lão luyện” vậy: “Không thành vấn đề. Chúng ta đi đâu đây?”
Tác giả có lời muốn nói:
“Tay lái lão luyện” sắp ngã ngựa →_→
*Có thể bạn chưa biết:
Các bước của một phiên tòa sơ thẩm (ở Việt Nam):
Thành phần:
-Những người tham gia tố tụng: nguyên đơn, bị đơn, người đại diện hợp pháp của nguyên đơn, bị đơn, người bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của nguyên đơn, bị đơn, người có quyền và nghĩa vụ liên quan, người đại diện cho người có quyền và nghĩa vụ liên quan, người làm chứng, người phiên dịch, người giám định.-Những người tiến hành tố tụng: Thẩm phán chủ tọa phiên tòa, thẩm phán khác nếu phiên tòa có nhiều hơn 1 thẩm phán, hội thẩm nhân dân, thư ký phiên tòa, đại diện viện kiểm sát nhân dân (nếu có), kiểm sát viên.Phần thủ tục bắt đầu phiên tòa:
Chủ toạ phiên toà tuyên bố khai mạc phiên toà và đọc quyết định đưa vụ án ra xét xử.Thư ký phiên tòa báo cáo với Hội đồng xét xử về sự có mặt, vắng mặt của những người tham gia phiên toà theo giấy triệu tập, giấy báo của Toà án và lý do vắng mặt.Chủ toạ phiên toà kiểm tra lại sự có mặt của những người tham gia phiên toà theo giấy triệu tập, giấy báo của Toà án và kiểm tra căn cước của đương sự; phổ biến quyền, nghĩa vụ của các đương sự và của những người tham gia tố tụng khác tại phiên toà.Chủ toạ phiên toà giới thiệu họ, tên những người tiến hành tố tụng, người giám định, người phiên dịch.Chủ toạ phiên toà hỏi những người có quyền yêu cầu thay đổi những người tiến hành tố tụng xem họ có đề nghị thay đổi Thẩm phán, Hội thẩm, Kiểm sát viên (nếu có), Thư ký phiên tòa, người giám định, người phiên dịch hay không.Yêu cầu người làm chứng cam kết khai báo đúng sự thật, nếu khai không đúng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, trừ trường hợp người làm chứng là người chưa thành niên.Yêu cầu người giám định, người phiên dịch cam kết cung cấp kết quả giám định chính xác, phiên dịch đúng nội dung cần phiên dịch.Phần tranh tụng tại phiên tòa:
Đương sự, người bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của đương sự trình bàyHỏi và trả lời tại phiên tòaTranh luận tại phiên tòaHội đồng xét xử vào phòng nghị án để nghị án.
Hội đồng xét xử vào phòng xử án và tuyên án