Chương 3.2: Ngửi thấy hương vị trên người anh liền chảy sữa.

Bên kia bức tường.

Trong phòng chờ tối tăm nhưng cô không hề bật đèn lên. Rèm cửa khép lại kín mít. Khương Linh dựa lên cánh cửa phòng đã được khóa trái, yếu ớt đến đứng không vững, cả người đuối sức mà trượt xuống. Cô cảm thấy chóng mặt đến chịu không nổi mà nhắm mắt lại. Nhưng vừa nhắm mắt, gương mặt của người đàn ông đó lại lập tức xuất hiện. Cô y tá kia nói không sai, vẻ ngoài của anh vừa đẹp trai lại vừa đáng sợ, ngũ quan lập thể, đặc biệt là đôi mắt, đôi mày kia. Rất ít người châu Á có thể có bộ dạng thâm thúy như anh.

Một người thông minh lại lý trí như cô, luôn dùng đầu óc để phân tích mọi tình huống phát sinh, thế nhưng lần này, cô không thể phân tích nổi bóng lưng thần bí của anh, mà thân thể của cô, lại phản ứng trước tiên. Trái tim của cô nóng rực lên. Bất an cứ lan ra.

Giấu mình trong không gian chỉ thuộc về riêng bản thân, cô cởi từng cúc áo ra. Bàn tay xinh đẹp, tinh tế, nhỏ nhắn đang run rẩy đầy khắc chế. Quần áo rơi xuống đất, lộ ra những bí mật được giấu đi bấy lâu. Cô rất gầy, là gầy kiểu xinh đẹp, xương cốt nhỏ nhắn, không chút mỡ thừa. Đáng lẽ người gầy thế này sẽ phẳng người từ đầu đến cuối, nhưng không ngờ rằng sau khi cởϊ qυầи áo ra thì bộ ngực tuyết trắng tròn trịa cũng không giấu nổi nữa, bầu ngực trắng nõn, khe ngực sâu hun hút. Xương quai xanh nhỏ nhắn và cặp ngực đầy đặn được kết hợp hết sức kỳ diệu, thực sự quá mức mị hoặc, sắc tình. Càng sắc tình hơn chính là, có giọt chất lỏng óng ánh lấm tấm trên hai nụ anh đào, nửa muốn rơi xuống nửa không.

Là sữa. Cô bị chảy sữa rồi. Chỉ vì mùi hương trên cơ thể người đàn ông kia. Nó như một loại chất độc khiến nhịp tim, hooc mon và ham muốn của cô xáo trộn lên. Luồng gió mát lạnh trong phòng thổi qua buộc cô phải ôm lấy bản thân mình để sưởi ấm. Trên sàn phòng chờ, trên chỗ cánh tay áo còn cuốn đai áσ ɭóŧ của phụ nữ.

Anh là ai?

Vì sao cô lại sợ anh như thế? Anh không phải người ở thành phố này, thậm chí còn là một người đến từ một đất nước xa lạ. Sự hiểu biết của anh về bệnh viện, về cô, không thể nào có thể nhiều hơn cô được.

Khương Linh hít thở sâu, từ từ làm bản thân bình tĩnh lại, cố gắng khôi phục lý trí. Ở đây là nội địa, bất cứ sinh vật nào từ Nam Dương đến đây đều không thể lập tức thích nghi được.

Cô vẫn chưa rõ mục đích của anh là gì, nhưng dựa vào mấy câu khích bác, châm ngòi khi nãy của anh, cô ít nhất cũng biết mình nên làm gì.

Người đàn ông kia khi rời đi cực kỳ nhẹ nhàng, chính là bởi vì anh biết chắc cô sẽ chủ động đến tìm anh, hoặc tìm Bùi Thuật để xác minh thực hư. Cô cũng chưa đến mức tự chui đầu vào lưới như thế.

Điều cô cần làm bây giờ, chỉ là mở đồng hồ, xóa bản ghi ghi nhận tim đập quá nhanh khi nãy và nhân tiện…..

“Giúp tôi kiểm tra hệ thống đăng ký trên trang web của bệnh viện đông y.”

Tai nghe của camera giám sát đều là tiếng rè rè của dòng điện đang chạy, giống như dấu vết của những con cá mập chạy trốn để lại, dưới ánh trăng lập lờ, chúng tuần tra khắp các khe hở của tấm rèm cửa phòng chờ.

Trong căn phòng trên tầng cao nhất của một khách sạn sang trọng nằm đối diện với bệnh viện, người đàn ông vừa nhìn hình ảnh hiển thị trên camera, vừa nhấp một ngụm rượu.

Sáng rực.