Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Gái Hợp Đồng Không Dễ Chọc

Chương 33: Bộ phim?

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Cô ấy tên Tư Kỳ. Người mà mấy tháng trước bị đồn là hãm hại tôi."

"Cái gì???"

Đáy mắt Lục Uyển hiện tia kinh hãi tới tột cùng. Cắn chặt đôi môi tới bật máu. Tư Kỳ không thể chấp nhận những gì Tôn Dục Nghiêm vừa nói.

Rõ ràng bản thân tận mắt chứng kiến hai người cãi nhau, sau đó chia tay. Hơn nữa còn phát hiện giữa Tôn Dục Nghiêm và Tư Kỳ chỉ là quan hệ hợp đồng. Tại sao bây giờ mới chuyện lại khác hoàn toàn? Tất cả đang lệch khỏi đường ray dự tính ban đầu của cô.

Cả căn phòng chìm trong sự im lặng. Tôn lão gia nổi giận đùng đùng, mặt mày đỏ gay nhìn đứa cháu đích tôn. Cha mẹ Tôn Dục Nghiêm cũng không ngờ tới chuyện này.

Mà lúc này, từ cửa bước vào, một cô gái khoác trên mình bộ đầm trễ vai màu đỏ đầy kiêu sa, lộng lẫy. Mái tóc được búi cao, gương mặt trang điểm nhẹ, mang đầy nét trưởng thành.

Tôn Dục Nghiêm mỉm cười hài lòng, buông mic đi tới nơi cô gái đang đứng. Nhẹ nhàng dang tay, nắm trọn bàn tay nhỏ bé của cô gái, hai người khoác tay nhau tiến vào trước con mắt ngơ ngác của mọi người.

Đến lúc bọn họ hiểu chuyện gì, cả Tôn Dục Nghiêm và Tư Kỳ đang đứng trên sân khấu, trao nhau ánh nhìn yêu thương.

"Xin chào các vị, tôi chính là bạn gái của Tôn Dục Nghiêm, Tư Kỳ."

Tư Kỳ nở nụ cười tươi, đoạn đánh ánh mắt khıêυ khí©h về phía ai kia.

Lục Uyển nghẹn họng, đôi tay vo tròn, chiếc đầm dần trở nên nhăn nheo theo nhịp tức giận của cơ thể.

Lòng cô ta đang loạn như mèo cào sau khi nhận ra ánh mắt của Tư Kỳ đang nhìn mình.

Cắn đôi môi đến bật máu, Lục Uyển chửi thề một câu.

Mẹ kiếp! Con ch* Tư Kỳ. Đồ phá đám!!!

Tôn lão gia nổi đoá, không quan tâm tới sự can ngăn của con cái,.trực tiếp chống gậy lên sàn. Tiếng bạt tai giòn giã vang lên.

"Chát!!"

Tư Kỳ lau nhẹ ít máu còn vương khóe miệng, mặt không một biểu cảm.

Tôn Dục Nghiêm trợn tròn mắt, vội vàng kéo Tư Kỳ ra sau lưng. Nhìn vết hằn đỏ trên bên má, ánh mắt hắn trở nên âm trầm, lời nói dần mất kiểm soát, trở nên sắc lạnh, nhưng cử chỉ sờ má Tư Kỳ lại rất đỗi dịu dàng.

"Có sao không?"

Tư Kỳ phì cười trước dáng vẻ quan tâm mình của Tôn Dục Nghiêm. Cảm giác ê buốt bên má phải cũng dần phai, cô lắc đầu nói không sao.

Tôn Dục Nghiêm lạnh lùng nhìn Tôn lão gia. Cả căn phòng hít ngụm khí lạnh, căn mắt nhìn Tôn gia tranh đấu, ống kính phóng viên hoạt động 24/7 để không bỏ lỡ bất kì một khoảnh khắc nào.

Tôn Minh hơi giật mình. Người trước mặt ông, không còn là Tiểu Nghiêm vâng lời, ngoan ngoãn, hay cười nói với ông ngày nào nữa. Tôn Dục Nghiêm trước mặt, chẳng khác nào một con quỷ từ địa ngục mang lại. Ánh mắt nó không còn chan chứa yêu thương dành cho người ông già, thay vào đó là sự hung hăng, tàn nhẫn, sẵn sàng gϊếŧ chết ông bất cứ lúc nào, chỉ vì người phụ nữ phía sau.

"Ông đang làm cái trò quái gì vậy?"

"Được rồi. Em không sao mà. Chắc Tôn lão gia nhất thời hồ đồ nên mới làm vậy. Đừng lo."

Tư Kỳ vội vàng can ngăn. Bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Tôn Minh nghẹn họng, mặt mày tím ngắt. Nhất thời hồ đồ? Chẳng phải Tư Kỳ đang mỉa mai ông ngu xuẩn sao?

"Mày…"

Còn chưa nói xong, Tôn Minh đã bị đứa con trai cướp lời.

"Tôn Dục Nghiêm, mày muốn tao muối mặt ư?"

"Ba đoán xem!!"

Tôn Dục Nghiêm híp mắt. Trong lòng đầy thoả mãn khi thấy gia đình mình, ai ai cũng tức giận nhưng không nói được gì. Lại nhìn về phía nhân vật chính đang đứng như trời trồng, Tôn Dục Nghiêm cầm mic, nói lớn:

"Lục Uyển tiểu thư, nhìn cô có vẻ không ổn?"

Vừa nhắc tới tên, hàng nghìn ánh mắt tò mò cùng máy quay hướng vào người Lục Uyển. Cô nàng tái mặt, vội vàng lắc đầu, sau đó lụt cụt chạy lên sân khấu, chính thức nhập hội bảo vệ gia đình Tôn Dục Nghiêm.

Tư Kỳ nhận thấy mọi thứ đã ổn thoả, liếc nhìn Tôn Dục Nghiêm, sau đó mở chiếc ví cầm tay. Chỉ vài phút sau, một chiếc phông lớn được thả xuống, máy chiếu đã sẵn sàng vào vị trí.

Giơ chiếc điều khiển lên, Tư Kỳ nở một nụ cười quỷ dị.

"Lục Uyển tiểu thư, có muốn cùng tôi xem chút phim không?"

"P..phim gì? Tôi không hiểu cô nói gì hết." Lục Uyển nhất thời sợ hãi. Ánh mắt bàng hoàng nhìn những thứ đã được Tôn Dục Nghiêm chuẩn bị từ trước.

"Bộ phim do cô sản xuất."

"T…tôi không phải đạo diễn mà?"

Tư Kỳ không quan tâm cho lắm, tiếp tục nói:

"Vậy ư? Bộ phim phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Tôi thấy ghi tên do đạo diễn Lục Uyển chỉ đạo? Tại sao bây giờ lại chối? Không lẽ phim hay quá nên cô không dám nhận là của bản thân?"
« Chương TrướcChương Tiếp »