Chương 5
"Anh muốn hôn em, có thể không?" Anh nhẹ giọng ở bên tai cô hỏi thăm.
"Cũng bị anh hôn nhiều lần như vậy rồi, bây giờ mới hỏi?" Mặc dù oán trách như vậy, nhưng cô vẫn chậm rãi nhắm mắt lại, tiếp nhận nụ hôn của anh.
Bởi vì, tình cảm trong lòng cô rất khó cự tuyệt, cô nguyện bị người đàn ông này bừa bãi hưởng dụng...
Hai người môi lưỡi quấn quít, lần nữa bật ra âm thanh thở dốc mà gợϊ ɖụ©.
Tình cảm giữa hai người lên men hấp dẫn mà ảo mộng, bức bách người ta trầm mê, lý trí dần dần lạc mất.
Chân Đa Trân bị Mạc Ưng Chí ôm ngang hông, đi về phía phòng ngủ tầng hai.
Hai người ngã trên giường lớn.
Bàn tay to thô ráp cuả Mạc Ưng Chí cách áo, ở trước bộ ngực sữa mềm mại của cô, chiếm lấy hai quả núi, dùng sức xoa bóp.
"Ư...ư..." Tay của người đàn ông này giống như chứa ma lực, khiến toàn thân cô tê dại.
Cởi cúc áo sơ mi, ánh mắt sắc bén của anh theo da thịt trắng như tuyết của người đẹp phơi bày mà tăng thêm thâm trầm. Đẩy đôi vai của cô, anh nâng đôi ngực sữa, ngậm đầu v* của cô, không ngừng cắn nuốt để đóa hoa nở rộ đỏ tươi.
"A...a…" Chân Đa Trân phát ra giọng nói say mê.
Chân Đa Trân đã trưởng thành với những đường cong mỹ lệ, không còn là cô nữ sinh trung học ngây thơ đơn thuần nữa.
Thân thể cô lộ ra khiến thú tính của đàn ông bộc phát…
Người con gái xinh đẹp nhỏ nhắn, thân thể mềm mại hàng đêm xuất hiện trong mộng xuân của anh bây giờ đã lộ ra toàn vẹn, sao anh chịu được?
Anh không chút nào thương tiếc đè cô ở phía dưới, in dấu hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh, trên nhũ phong trắng như tuyết, trên thân thể uyển chuyển của cô.
Đêm nay, ở đây, anh muốn hoàn toàn yêu cô!
"A...a…" Tiếp xúc nóng bỏng khiến Chân Đa Trân không tránh được tiếng rêи ɾỉ, cô hoàn toàn thuần phục để anh chiếm đoạt, thân thể giống như đã không phải là của cô.
Ánh mắt Mạc Ưng Chí bén nhọn mà thâm thúy, giấu toàn bộ phản ứng của cô trong đáy mắt.
Tay của anh ở trên đùi của cô hoạt động, vuốt ve da thịt mềm mại của cô. Quần dài bị anh kéo xuống, tay anh thăm dò vào qυầи ɭóŧ viền tơ của cô, khẽ vuốt ve cốc khẩu ướŧ áŧ, kí©ɧ ŧìиɧ ẩn núp trong cơ thể cô rối loạn.
"Nhẹ một chút..." Chân Đa Trân thở dốc vì kinh ngạc, lửa nóng ở bụng dưới của cô lan tràn.
"Bây giờ em đã không chịu nổi, đợi lát nữa thì làm thế nào?" Nghe được người tình yêu kiều, anh không kìm phấn khởi, không ngừng tăng nhanh động tác kí©h thí©ɧ trêu chọc trên đầu ngón tay.
"Cái người này, anh... Sao có thể quá đáng như vậy chứ..." Chân Đa Trân thở dốc ở bên dưới anh.
Phớt lờ sự oán trách của người đẹp, bàn tay linh hoạt của anh không ngừng vuốt ve nhụy hoa nhạy cảm, khiến cô không phát cuồng lên không được.
"A...a…" Chân Đa Trân sợ hãi kêu ra tiếng, toàn thân khẽ run.
Anh sinh ra tựa như là ác ma, không ngừng mê hoặc cô, khiến cô không tự chủ được.
Bàn tay anh không chút nào thu lại trêu chọc cô, ngón tay thon dài xuyên qua bụi hoa, xoa gãi nhụy hoa non nớt, khiến cô không ngừng rên la cuống quýt.
Hơn nữa cái miệng của anh cũng không nhàn rỗi, cắn bầu vυ" rung rung của cô, dùng sức mυ"ŧ.
Chân Đa Trân cảm thấy bụng dưới như bị điện giựt, kɧoáı ©ảʍ lao nhanh trong từng dây thần kinh, cao triều như sóng biển xâm nhập, đẩy cô đến đỉnh cao, hai bộ phận nhạy cảm nhất của cơ thể ở trong tay anh đã không hề thuộc về cô nữa, khiến cô lại phát ra tiếng gào nguyên thủy.
"Thanh âm rất êm tai..." Thấy người đẹp mất khống chế, anh lộ ra nụ cười sáng lạn.
Vì giờ khắc này, anh chờ đợi đã lâu...
Anh thích ngắm nét mặt ý loạn tình mê của cô, bị dấy lên du͙© vọиɠ dày vò, khiến du͙© vọиɠ che mờ lý trí, dùng lửa dục thiêu đốt mỗi một tấc da thịt trắng như tuyết này, khi đôi mắt xinh đẹp thấm ướt thì lại gấp rút tiến về phía cô, không chút lưu tình cướp đoạt vẻ đẹp của cô.
Anh muốn cô cũng giống anh, vì mà yêu nổi điên, bị lửa dục đốt thân, cũng không thể rời khỏi anh!
"Ngộ nhỡ Siêu Luân tỉnh lại..." Chân Đa Trân thở hồng hộc nhắc nhở.
"Nó ngủ thϊếp đi rồi, nhất định sẽ không tỉnh lại!" Vén quần của cô lên, xé chiếc qυầи ɭóŧ viền tơ, Mạc Ưng Chí tách bắp đùi trắng như tuyết của cô, cúi đầu, liếʍ cắn cánh hoa mềm mại của người đẹp. "Tiểu Trân, anh rốt cuộc đã đợi được ngày này..."
"Ưʍ... Chỗ đó rất dơ..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Đa Trân đỏ lên, dường như sắp sôi trào.
Khắp khuôn mặt cô ửng hồng thân thể giãy dụa, nhưng lại không có tác dụng, chỉ làm tăng ham muốn của Mạc Ưng Chí đối với cô mà thôi.
"Có không?" Hai tay đẩy bắp đùi cô ra, đầu lưỡi của anh ở chỗ kín của cô xoay tròn, đè nén, làm cho cô không tự giác lại thở hổn hển.
"Mau buông em ra á..." Trong lòng mặc dù kháng cự, nhưng thân thể không có bất kỳ hành động phản kháng nào... Cô vì phản ứng của chính mình mà cảm thấy xấu hổ.
"Anh không thả. Anh chính là muốn hôn từng nơi trên cơ thể em !"
Đầu lưỡi người đàn ông giống như có ma pháp, bừa bãi ở cửa huyệt của cô xuyên qua, dần dần, thân thể của cô bắt đầu theo bản năng kêu gào đầu hàng.
"Đều ướt thành ra như vậy rồi, còn nói không cần?" Anh không ngừng trêu chọc cánh hoa của cô, khiến đầu lưỡi của cô nhạy cảm mềm mại bồi hồi.
"Như vậy thật kỳ quái..." Hai chân cô run rẩy, luồng nhiệt trong người chạy tán loạn.
"Loại nào không kỳ quái? Em làm quen là được." Lưỡi anh linh hoạt tiếp tục tiến công, muốn cô gạt bỏ tất cả dè dặt.
"A...a…a…" Chân Đa Trân vừa hưng phấn vừa khổ sở nhỏ giọng khóc sụt sùi, mồ hôi trên trán cũng giọt giọt rơi xuống.
Anh sao lại có thể chỉnh đốn cô như vậy?
Việc này làm cho người ta có cảm giác vừa xấu hổ lại vừa thân mật kí©h thí©ɧ cử động...
Có thể chờ cô thích nghi với mối quan hệ giữa bọn họ rồi chơi tiếp được không? Cô rất thẹn thùng đó...
"Anh biết em sẽ thích, không phải lo lắng." Anh tham lam nhìn nét mặt vui mừng cùng xấu hổ xen lẫn, hồng hồng diễm diễm, cực kỳ động lòng người.
Cho nên anh cũng không quản Chân Đa Trân có kháng nghị hay không, một tay quàng qua thân thể cô, ép cô tựa vào trên tủ.
"Lấy tay chống." Anh nhỏ giọng ra lệnh.
"Hả?" Chân Đa Trân hai tay chống đỡ hộc tủ, không hiểu ý tứ của anh.
Lý trí của cô đã bị một trận xâm lược mạnh mẽ đánh tan, không hiểu muốn làm gì, trên người mình lại không biết xảy ra chuyện gì...
Đối mặt yêu cầu của du͙© vọиɠ, cô đã hoàn toàn vứt bỏ áo giáp đầu hàng.
"Như vậy càng đẹp mắt." Anh than thở.
Từ chiếc gương trên tủ, anh nhìn thấy quần áo xốc xếch, ngực tuyết trắng không ngừng đong đưa, đường cong động lòng người, khóe miệng nhếch lên hài lòng mỉm cười
Nhấc cao mông đẹp của cô, Mạc Ưng Chí lấy ra du͙© vọиɠ sớm đã cứng rắn, nhắm ngay nơi cực hẹp, cực nóng ở giữa, chậm rãi đẩy lên trên, tiến vào vùng lửa nóng.
"A!" Chân Đa Trân phát ra tiếng kêu thảm thiết, nước mắt lập tức bịt kín du͙© vọиɠ trong mắt.
"Tiểu Trân, buông lỏng thân thể, em kẹp anh chặt thật chặt." Mạc Ưng Chí vỗ cái mông người đẹp, cố gắng muốn cô buông lỏng.
Nhưng nhiệt độ trong cơ thể cô hấp dẫn anh, anh kìm lòng không được chuyển động hông của mình.
Anh muốn chiếm lĩnh sâu hơn...
"Đừng khóc, anh thương em." Anh nằm ở trên người cô chậm rãi co rúm, bàn tay càng thêm dùng sức không ngừng xoa bóp ngực cô, lúc nhanh lúc chậm trêu đùa càng thêm thúc giục cô như thiêu thân phát hỏa, hướng bao la, bát ngát bể dục chạy đi.
"Anh sao lại có thể như vậy?" Từ đầu đến cuối người đàn ông cứ trêu chọc bên trong cô, cô hoàn toàn mê muội, đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ anh mang đến.
"Không thoải mái sao?" Anh tựa đầu ở cổ cô, ở bên tai cô nói nhỏ.
"A..."
Rất khó nói rõ cảm thụ vào giờ phút này, nhưng không cách nào phản bác lại, những lời phóng đãng của người đàn ông này đều là sự thật. Cô không biết mình rốt cuộc thế nào?
Ở nơi đây vào đêm giáng sinh, sau khi gặp phải Mạc Ưng Chí , thân thể của cô trở nên không giống của mình rồi, bị anh ôm chặt, cô liền ý loạn tình mê. . . . . .
"Tiểu Trân, phản ứng của em thật lạnh nhạt." Anh há miệng ngậm vành tai cô liếʍ láp, cảm giác tê liệt khiến cô run rẩy."Anh thích phụ nữ nhiệt tình."
"Không hài lòng thì đi tìm người khác!" Cô dùng chút lý trí còn sót lại đáp trả.
"Xem ra anh chưa làm em hài lòng, em mới có thể nói như vậy. . . . . . Tiểu Trân, anh sẽ nỗ lực hơn." Đem đầu lưỡi dời đi đến chiếc cổ trắng như tuyết, không ngừng bóp nắn hai em nhỏ trước ngực cô, cho đến khi chúng thành hồng tím đáng thương.
Cặρ √υ" đẫy đà như quả cầu nước đung đưa, đầu v* đỏ hồng như hoa nở.
Cô như núp giữa rừng hoa nở rộ trong đêm, dẫn dụ ong tìm mật phấn đấu quên mình hướng hoa tâm thăm dò…
"Ưmh. . . . . ." Cô bật ra âm thanh yêu kiều đến cả mình cũng không nhận ra.
Người đàn ông từ từ khuấy động hoa tâm của cô, kɧoáı ©ảʍ càng lúc càng tăng không ngừng ăn mòn tứ chi của cô, tiếng thở dốc không ngừng đứt đoạn, biểu đạt cho sự kích động trong lòng.
"Em có thể quên mình một chút, kêu lớn tiếng một chút, anh thích nghe." Bên miệng anh treo nụ cười tà nịnh.
Anh thích ngắm cô gái bị anh thay đổi!
"Không cần. . . . . ." Cô không ngừng lắc đầu, biểu hiện nội tâm hốt hoảng.
"Nói dối! Em thật không cần sao?"
Mạc Ưng Chí lấy tư thái áp bức khống chế thân thể cô, thanh kiếm phái nam bị sưng tấy đút vào mật huyệt của cô với tốc độ không bằng tần suất, ăn mòn vùng mẫn cảm của cô, nhưng hư ảo lại không lấp đầy cơ thể cô.
Không được thỏa mãn, mất mác đốt cháy lý trí của cô, Chân Đa Trân theo bản năng cong người lên, nức nở nghẹn ngào xin, "Em còn muốn. . . . . ."
"Nói thật mới được người thương a!" Mạc Ưng Chí cười nhạt, từ từ thối lui khỏi, lại gắng đẩy vào lần nữa, để bản thân hoàn toàn xuyên qua cô, hoàn hảo lấp đầy nơi ấm áp.
Chân Đa Trân không tự chủ được nâng lên mông đẹp, muốn cho mình cùng anh kết hợp càng thêm thân mật.
Ngưng mắt nhìn cô gái bị chính mình biến đổi, trong lòng anh tràn đầy cảm giác thành tựu, lưỡi dao không chút lưu tình cắm vào nơi ướŧ áŧ, thô lỗ xuyên qua thân thể nóng bừng của cô, nam kiếm to lớn không gấp gáp khai phá cấm địa của người con gái xinh đẹp.
"Nhanh lên một chút..." Chân Đa Trân không nhịn được giãy dụa cái mông.
"Sẽ không để em thất vọng." Mạc Ưng Chí ở bên tai cô nhẹ nhàng nói, lần nữa chuyển dịch eo ếch, tăng thêm sức lực một vào một ra, khiến trong ngực cô gái cũng ẩn nhẫn không ngừng trong cơ thể sục sôi kɧoáı ©ảʍ.
Không cách nào khắc chế ngâm nga, thanh âm bật ra trên môi Chân Đa Trân...
Anh nắm chặt cô run rẩy vòng eo điên cuồng đong đưa, cho đến khi tay chân cô vô lực, hai chân mở lớn, để mặc "anh cần anh cứ lấy".
Anh sẽ làm cô vĩnh viễn đều nhớ giờ khắc này!
"A…a…a" không chịu nổi kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt như vậy, Chân Đa Trân phát ra tiếng kêu.
Lần lượt chạy nước rút, giữa ham muốn tham không đáy, trong cơ thể Chân Đa Trân rốt cuộc phun ra dòng nước ấm, cùng anh bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ du͙© vọиɠ hợp lại làm một, leo đến đỉnh kɧoáı ©ảʍ, trong cơ thể họ cùng tồn tại một ký ức ấm áp. . . . . .