Chương 44: Lâu rồi không gặp

Sau khi gặp mặt Eden lần đầu tiên xong, Lục Tự miễn cưỡng cho điểm đạt tiêu chuẩn cho con cáo già này ở trong lòng.

Kiều Mộ Dương hỏi Lục Tự: "Không phải Nghi Tín tìm chúng ta trước, mà là tôi đã gửi một email tự đề cử mình cho Eden trước, điều này có thể khiến anh có cảm giác thất bại không?"

Nghi Tín là bên đầu tư mà tất cả đoàn đội lập nghiệp đều mong chờ có thể hợp tác nhất. Lúc nghe nói bọn họ được Nghi Tín chọn làm đối tượng khảo sát, Lục Tự đã tỏ ra một trăm hai mươi phần nhiệt tình.

Lục Tự: "Có một chút. Nhưng mà trăm sông đổ về một biển, Eden rất xem trọng dự án của chúng ta. Cậu có nhìn thấy được thứ trong mắt ông ta không, cái đó rõ ràng là du͙© vọиɠ muốn nuốt chửng dự án của chúng ta."

Kiều Mộ Dương lạnh nhạt cười một tiếng, nói: "Vậy cũng phải xem sự hứng thú của ông ta đủ lớn mới được."

Lục Tự lại dòm anh: "Không thấy bạn học cấp 3 kia của cậu, có phải rất tiếc nuối đúng không?"

"Không gấp, sau này có rất nhiều cơ hội."

"Cậu nói cho tôi biết, có phải hộp thư của Eden là do cái bạn học cũ này của cậu cung cấp cho cậu phải không?" Lục Tự nhiều chuyện nói.

"Không thể trả lời." Kiều Mộ Dương nới lỏng cà-vạt, đứng dậy duỗi eo. Nếu hôm nay không phải Lục Tự nhắc Lê Nhất là bạn học của anh ở trước mặt Eden, anh cảm thấy bản thân mình có thể giấu kỹ hơn một chút.

Một tháng trước, anh vô tình tìm được cái email đã thất lạc năm đó, trong số thư nhận được không nhiều lắm thì nhìn thấy lời chúc mừng sinh nhật mà Lê Nhất gửi cho anh trong ba năm gần đây.

Lê Nhất dùng chính email làm việc của mình, bao gồm tên viết tắt tiếng Anh của Nghi Tín và tên tiếng Anh của cô —— Layla.

Lúc mới đầu, anh cũng không xác định là cô. Sau khi bỏ chút công sức để tìm ra bức ảnh team building nội bộ của Nghi Tín, mới xác nhận, Layla là cô.

Về chuyện email của Eden, sau khi anh nghe ngóng mối quan hệ công việc thân thiết của Lê Nhất và Eden bèn thử thay cái tên của Layla thành Eden, giữ nguyên tiền tố và hậu tố, cứ vậy thử ra được email làm việc cá nhân của Eden.

Cái email này của Eden là do Lê Nhất tạo và giám sát cho ông ta, rất ít người ngoài biết được. Nếu thật sự muốn nghiên cứu kỹ, cái này xem như là một sơ suất trong công việc của Lê Nhất.

Về chuyện này, anh vẫn chưa nghĩ xong nên giúp Lê Nhất thế nào cho toàn vẹn.

"Chuyện đã bàn xong rồi, sinh nhật cậu định tổ chức thế nào?" Lục Tự đi đến phía trước cái hộp quà tặng, mở nó ra.

Lúc Eden sắp đi chu đáo để lại một món quà sinh nhật được chọn cho Kiều Mộ Dương —— một quả bóng rổ.

Đây xem như là thuận theo sở thích, cũng cho thấy, ông ta có sự hiểu biết về Kiều Mộ Dương, còn nhiều hơn trong tưởng tượng của anh.

Kiều Mộ Dương nhìn Lục Tự lấy bóng rổ ra, hỏi anh ta: "Còn có sức chơi bóng à?"

Lục Tự liên tục xua tay: "Không được không được, chịu đựng cả đêm, nào còn có tinh thần chứ." Dứt lại lại liếc mắt nhìn thọ tinh này, anh trái lại tinh thần phấn chấn, sức sống vô hạn.

Kiều Mộ Dương từ xưa đến nay là người sắt, lịch sử khoa trương nhất, là một mình ở trong phòng thí nghiệm làm việc 72 tiếng không chợp mắt, đến lúc ra khỏi phòng thí nghiệm, tinh thần tỉnh táo chạy đến sân bóng gần căn hộ ném bóng rổ và chạy hai vòng.

"Đi thôi, chơi nửa tiếng." Kiều Mộ Dương ném quả bóng cho Lục Tự.

Bận viết kế hoạch dự án, lại ra roi thúc ngựa về nước, đã hai tuần rồi anh không chơi bóng rổ. Mấy năm nay, chơi bóng rổ vẫn là cách khiến anh giảm bớt áp lực tốt nhất.

Trên đường đến sân bóng, lúc xe đi qua trạm xe bus, Kiều Mộ Dương nhìn thấy gương mặt đã lâu không gặp trên tấm áp-phích phim truyền hình được dán trong hộp quảng cáo.

Là bộ phim thần tượng đang phát sóng rất nổi, Hứa Gia Thời đảm nhận nữ số hai.

Mấy năm sau này, ngoài Phí Nhã làm việc ở cơ quan di dân, bởi vì nguyên nhân công việc mà thỉnh thoảng bay đến London có gặp anh mấy lần ra, thì các bạn học cũ khác đều tản đi trong dòng chảy thời gian.

-

Bộ phim mới của Hứa Gia Thời phát sóng, Lê Nhất xem tập đầu tiên với tốc độ nhân hai khi ngồi tàu điện ngầm về nhà.

Cô hỏi Hứa Gia Thời: [Tập nào cậu lên sân?]

Hứa Gia Thời: [Tập 6.]

Lê Nhất: [Bây giờ nữ hai ít phần diễn vậy hả?]

Hứa Gia Thời: [Đúng, bây giờ đang thịnh hành ngọt sủng 1v1.]

Lê Nhất: [Vậy tớ lại đợi chút vậy~]

Hứa Gia Thời: [Đợi tớ về Bắc Kinh tụ tập~]

Thỉnh thoảng Lê Nhất sẽ nghĩ, thời trung học xem văn học thanh xuân quả nhiên là gạt người.

Cô gái xinh đẹp nhất trường kia, sau khi thi vào Học viện Điện ảnh không trở thành minh tinh nổi tiếng, càng không trở thành diễn viên mà cô ấy chỉ thành một diễn viên nhỏ bình thường, qua hai mươi lăm tuổi mới đóng được vai nữ số hai.

Những người khác ——

Thiệu Tinh Tuyền tốt nghiệp đại học xong học lên nghiên cứu, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ vào tổ chức giáo dục ở Thượng Hải, mục tiêu hiện tại là có thể cắm rễ ở thành phố này.

Cao Phi sau khi tốt nghiệp quay về Thanh Xuyên, không có tiếp quản công việc kinh doanh trong nhà, nhảy bước thành tổng tài bá đạo trẻ tuổi mà là dưới sự sắp xếp của người lớn, vào làm việc trong thể chế.

Kỳ Tri Nhiên sau khi chọn đi du học Mỹ, sang bên kia đại dương, không có kinh nghiệm du học rầm rộ sôi nổi, chỉ có thành thành thật thật vừa học vừa làm.

Lâm Du Tĩnh sau khi xuất bản hai cuốn tập tranh, cũng không có danh tiếng gì lớn, bây giờ vì tiết kiệm tiền mua nhà nên đăng truyện tranh nhiều kỳ lên app, chủ đề là —— yêu thầm.

Mà bản thân Lê Nhất, sau khi cùng với nhà họ Lê rơi xuống vực, cuộc đời không xuất hiện đảo ngược gì nữa. Cô dựa vào bản thân đi làm thêm để nuôi sống mình trong bốn năm đại học, thời gian đã mài mòn ý chí chiến đấu thuở ban đầu của cô. Cô từ bỏ lý tưởng lập nghiệp, tiến vào giới tư bản mà làm nhân viên văn phòng yên ổn nhất.

Lúc ra khỏi ga tàu điện ngầm, Kỷ Tư Viễn gửi một Wechat cho Lê Nhất, hẹn cô cùng nhau ăn bữa khuya. Hai người gặp nhau ở chợ đêm gần nhà Lê Nhất ở.

Kỷ Tư Viễn sau khi tốt nghiệp Học viện Luật Thanh Hoa, thi vào công ty luật liên doanh hàng đầu giữa Trung Quốc và nước ngoài, đặc điểm công việc của cậu ta khá giống với Lê Nhất. Cùng phấn đấu ở Bắc Kinh, mấy năm nay, cậu ta và Hứa Gia Thời thay thế nhóm Thiệu Tinh Tuyền, trở thành bạn cũ lui tới với Lê Nhất nhiều nhất.

Mấy năm Lê Nhất làm thêm kiếm tiền đóng học phí kia, Kỷ Tư Viễn là cộng sự tốt nhất của cô. Bọn họ có hoàn cảnh tương tự, đều có khát vọng mãnh liệt với tiền bạc. Bọn họ cùng nhau dạy kèm cho học trò, cùng nhau thuê bên ngoài, cùng nhau cố gắng giành được học bổng...

Kỷ Tư Viễn mới đi công tác từ Quảng Châu về, mang theo đồ lót dạ tươi ngon ở địa phương về cho Lê Nhất. Lúc cậu ta mở hộp đồ ăn ra, Lê Nhất bỗng nhiên nhớ đến năm kia, Kiều Mộ Dương tặng cho cô sợi dây buộc tóc dán trên mặt hộp.

Sau đó Lê Nhất cắt tóc nên rất ít khi dùng dây buộc tóc nữa. Dây buộc tóc mà Kiều Mộ Dương tặng cô đều được cất đi cùng với cây dù, tượng gỗ điêu khắc, trở thành vật quý giá của năm tháng.

"Gần đây bận hả?" Kỷ Tư Viễn hỏi.

Lê Nhất thu hồi suy nghĩ, "Bình thường."

"Nghe Phí Nhã nói, Kiều Mộ Dương về rồi." Kỷ Tư Viễn không giấu được nói.

Lê Nhất gật gật đầu: "Đúng vậy."

"Hai cậu gặp nhau chưa?" Kỷ Tư Viễn rút tờ khăn giấy vo tròn lại trong lòng bàn tay.

"Không có." Lê Nhất chuyên tâm ăn xiên nướng.

"Lê Nhất." Kỷ Tư Viễn nghiêm chỉnh gọi cô một tiếng.

"Cậu nói đi."

"Từ đại học đến bây giờ, sắp tám năm rồi..."

"Hửm?"

Kỷ Tư Viễn nhìn về phía Lê Nhất: "Có phải, cậu đang đợi Kiều Mộ Dương không?"

"Tớ sẽ không đợi bất kỳ ai." Lê Nhất cười một cái, "Đợi là một chữ không thực tế, mấy năm nay, cậu đã nhìn thấy rồi đó, chúng ta cùng nhau trưởng thành. Tớ rất tốt, tất cả mọi người đều rất tốt, không có bởi vì sự vắng mặt của một người mà thay đổi cuộc sống của chúng ta."

Kỷ Tư Viễn không nói nữa. Cậu ta nhìn vào đôi mắt của Lê Nhất, đôi mắt này cũng không vì trải qua sự bất hạnh của cuộc sống mà tối tăm, dường như cô mãi mãi xán lạn, mãi tươi tắn như thế.

Phí Nhã vẫn luôn tìm cách chứng thực, rốt cuộc trong lòng Lê Nhất có Kiều Mộ Dương hay không. Đáp án của câu hỏi này có lẽ chỉ có Kỷ Tư Viễn biết, nhưng tính thời gian hiệu lực của đáp án này đã trôi qua từ lâu.

-

Mùa hè ở Bắc Kinh có hơi khác trong ấn tượng của Kiều Mộ Dương.

Mùa hè sáu năm trước, anh bay về từ trong London mưa gió, một mình đi đến sân trường Thanh Hoa. Ngày hôm đó, trong không khí tràn ngập sự chua xót và sốt ruột.

Trong tủ tính trưng bày sinh viên xuất sắc, sau khi nhìn thấy cái tên của Lê Nhất và Kỷ Tư Viễn ở cạnh nhau, so với cảnh ngộ chán nản, cuộc sống thảm bại của mình, cuối cùng anh không chọn gặp Lê Nhất.

Kiều Mộ Dương dừng xe ở bên đường, nhìn chợ đêm nhộn nhịp rộn ràng đối diện, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng Lê Nhất ở trong đó.

Cô để mái tóc ngắn giỏi giang, lúc ngồi ăn, đuôi tóc được vén nhẹ qua đầu vai, trò chuyện vui vẻ với bạn học cũ ngồi đối diện, đôi mắt cười trong veo không khác gì với nhiều năm trước.

Sau khi Lê Nhất và Kỷ Tư Viễn ăn xong, cùng nhau đi vào trong tiểu khu.

Trong đầu Kiều Mộ Dương xuất hiện một đôi thiếu niên thiếu nữ, bọn họ cũng đã từng cùng nhau về nhà, cử chỉ thân mật.

-

Lê Nhất vừa định đi ngủ thì thanh niên nhạc rock cách vách lại bắt đầu mày mò bộ trống của anh ta. Lần này, Lê Nhất không liên lạc với bên quản lý bất động sản nữa, mà báo thẳng cảnh sát.

Sau mười lăm phút, cảnh sát khu vực đến phối hợp, thanh niên nhạc rock say bí tỉ chửi ầm Lê Nhất, mỉa mai cô không hiểu nghệ thuật. Cảnh sát nhân dân bất đắc dĩ đành phải tạm thời dẫn thanh niên nhạc rock về đồn công an cho tỉnh rượu.

Sau khi qua trò hề, Lê Nhất dựa vào vách tường hành lang thở dài. Đúng lúc này, bên tai vang lên giọng nói vừa quen thuộc lại xa lạ —— "Lê Nhất."

Lê Nhất quay đầu lại, không hiểu sao có hơi hoảng hốt. Rõ ràng cô biết người này đang ở Bắc Kinh, nhưng mà vào giây phút này thấy tận mắt, vẫn giống như trong mơ.

Kiều Mộ Dương của hai mươi sáu tuổi, lại giống hệt với dáng vẻ mà cô đã từng tưởng tượng.

Mặc áo sơmi trắng tinh, l*иg ngực càng rộng hơn so với hồi niên thiếu, mặt mày như tranh, rũ bỏ tính trẻ con nhưng bên trong là trái tim bình tĩnh như ngọn núi.

Hai người cách nhau hai ba mét, quang minh chính đại nhìn nội dung trong mắt đối phương. Không có kích động, càng không có oán giận, chỉ là muốn nhìn dáng vẻ hiện tại của đối phương càng thêm rõ ràng hơn.

"Đã lâu không gặp." Giọng nói của Lê Nhất có hơi mất tự tin.

"Đã lâu không gặp." Kiều Mộ Dương dịu dàng đáp lại rồi tiến lên.

Khoảng cách càng gần, bọn họ nhìn nhau càng sâu, mãi đến khi bầu không khí ngưng tụ.

"Muốn... đi vào ngồi một lát không?" Lê Nhất dời mắt trước.

"Được." Kiều Mộ Dương nhét hai tay vào túi quần, mời Lê Nhất dẫn đường.

Mở cửa ra, một con mèo quýt nhảy đến bên chân Lê Nhất, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người đàn ông đằng sau chủ nhân.

"Nuôi mèo?" Kiều Mộ Dương cười đặt câu hỏi.

Lê Nhất "ừm" một tiếng, ôm mèo quýt lên, lấy đôi dép lê của đàn ông trong tủ giày ra.

Nhìn thấy đôi dép lê đàn ông này, Kiều Mộ Dương hơi giật mình.

"Mới đó." Lê Nhất nhớ đến ngày trước anh có cái tên "nghiện sạch" bèn giải thích.

Kiều Mộ Dương mím môi đổi giày, đi theo cô vào trong phòng khách, liếc mắt một cái nhìn thấy bức tranh đang treo trên vách tường.

"Đây là tranh Tiểu Lâm vẽ sao?" Kiều Mộ Dương hỏi.

Trên bức tranh có bốn người, lần lượt là Lê Nhất, Phí Nhã, Thiệu Tinh Tuyền và Cao Phi. Anh đoán bức vẽ này nhất định do Lâm Du Tĩnh vẽ, nhưng không hiểu sao lại tiếc nuối, nhân vật trên bức tranh lại không có anh.

"Đúng vậy." Lê Nhất đi đến trước tủ lạnh, hỏi: "Chỗ tớ không có nước của nhãn hiệu mà cậu thích uống, cái khác có được không?"

"Đều được." Kiều Mộ Dương không nói cho Lê Nhất biết, bởi vì công việc quá độ mà không lo ăn uống, đầu năm anh vừa mới bị bệnh đau bao tử phải nhập viện một lần, sau khi xuất viện không uống nước lạnh nữa.

Lê Nhất đưa cho anh chai nước chanh, hai người ngồi xuống sofa.

Kiều Mộ Dương nhìn bài trí xung quanh, đồ vật đa dạng nhưng không lộn xộn. Anh phát hiện sở thích của Lê Nhất đã thay đổi, cùng với sự gia tăng tuổi tác, cô ngược lại thích những món đồ chơi nhỏ mà thời thiếu nữ đã từng không thích.

Cô chất đầy búp bê, tượng, con tò he, và nhiều hộp mù trong tủ kính cao hai mét. Ngoài ra, cô còn sưu tập nhiều sản phẩm văn hoá và sáng tạo.

(Hộp mù hay blind box là một hộp quà chứa một món đồ, thông tin hoặc dịch vụ bí ẩn. Người mua sẽ không biết mình nhận được gì, những thứ bên trong hộp có thể rẻ hoặc đắt hơn số tiền mà họ đã bỏ ra mua.)

Điều khiến Kiều Mộ Dương không ngờ đến nhất là, cô vậy mà còn theo đuổi idol. Người mà cô theo đuổi là một chàng trai trong nhóm nhạc thần tượng ra mắt khi còn là một thiếu niên, hiện đang là diễn viên điện ảnh thành công.

Cùng với sự bất ngờ, Kiều Mộ Dương lại nghĩ, điều này chứng tỏ tháng ngày sau này của cô càng ngày càng tốt, tốt đến mức có sức lực theo đuổi thứ đã từng thiếu mất, tốt đến mức đã có thể chi trả cho sở thích của mình.

"Eden có làm khó dễ em không?" Không tìm được lời dạo đầu thích hợp, Kiều Mộ Dương hỏi câu hỏi mà bản thân mình quan tâm trước.

"Không có." Lê Nhất hỏi anh: "Sao cậu lại biết email của Eden?"

"Bởi vì anh biết email của em."

Lê Nhất cạn lời. Hoá ra anh biết chuyện cô gửi email cho anh trong những năm qua.

"Cảm ơn mỗi năm em đều gửi lời chúc mừng sinh nhật cho anh." Kiều Mộ Dương chủ động nhắc đến chuyện này.

"Đừng khách sáo." Lê Nhất thờ ơ nói.

"Email của anh đã mất rất nhiều năm, khoảng thời gian trước mới tìm thấy." Kiều Mộ Dương lại nói.

Lê Nhất không tiếp lời nữa. Cô không biết bản thân có thể nói cái gì. Giống như tâm sự che giấu bị bới ra, mấy năm nay, cô là người chủ động ấy.

Tiếc là, kết cục của câu chuyện đã được xác định bởi chính cô từ tám năm trước.

"Kiều Mộ Dương, mấy năm nay, cậu sống có tốt không?" Lê Nhất uống miếng nước chanh của mình, giọng điệu hỏi câu hỏi này tựa như đang hỏi đối phương hôm nay thời tiết thế nào.

Kiều Mộ Dương sững sờ một hai giây, sau đó nói: "Anh rất tốt."

"Vậy là tốt rồi." Lê Nhất mỉm cười trong giây lát, nghiêng đầu, bàn tay vuốt ve con mèo quýt.

Một năm trước, cô nghe nói từ chỗ Phí Nhã, năm đó sau khi Kiều Mộ Dương đến London không bao lâu, mẹ anh - Dương Phàm – vì dùng thuốc không đúng cách mà qua đời. Sau này ở nơi đất khách quê người, anh đều trải qua năm tháng cô đơn.

Cũng vào lúc đó cô mới nhận ra, tại sao Tiểu Kiều dịu dàng trước khi đi mà vừa rời đi đã mất liên lạc với mọi người.

Rõ ràng anh sống rất không tốt...

"Cô Tiểu Lê bây giờ thế nào?" Kiều Mộ Dương không hỏi cô, mà là hỏi Lê Mạn.

Lê Nhất lấy lại tinh thần: "Cô ấy vẫn một mình, nhưng mà sống rất tốt."

Sau khi Lê Mạn và Kiều Tụng Văn chia tay, có hai ba năm không yêu đương. Mãi đến khi khủng hoảng nhà họ Lê dần dần được xua tan, cô ấy mới khôi phục lại cuộc sống tiêu sái trước kia.

Cô ấy nói với Lê Nhất, phụ nữ cả đời này, không nhất định phải có liên quan đến hôn nhân, cho nên cô ấy không định lập gia đình.

Kiều Mộ Dương bĩu môi: "Còn chú Lê? Chú ấy thế nào?"

"Sau này ông ấy đi học đầu bếp, sau khi có được chứng chỉ thì làm đầu bếp mấy năm, tiết kiệm được chút tiền. Cuối năm ngoái, cả nhà tớ gom chút tiền mở một quán ăn nhỏ ở bên phía nhà cũ của ông bà nội tớ cho ông ấy, bây giờ kinh doanh vẫn ổn."

"Chú Lê quả thực có thiên phú làm đầu bếp."

"Ừm."

"Vậy còn em, em thế nào?" Rốt cuộc Kiều Mộ Dương cũng hỏi Lê Nhất.

Lê Nhất dừng một chút, nói: "Bọn họ đều tốt, vậy tớ nhất định cũng rất tốt."

Kiều Mộ Dương nhìn chằm chằm vào mắt cô, sau mấy giây trầm mặc mới dời mắt hỏi: "Có từng yêu đương không? Em xuất sắc lại xinh đẹp như vậy, người theo đuổi em nhất định rất nhiều nhỉ."

"Đương nhiên." Lê Nhất cúi đầu cười nhạt.

Kiều Mộ Dương mím môi, khoé môi nhếch lên nụ cười, sau đó mới lộ ra sự thoải mái. Cô gái trước mắt này đã hai mươi lăm tuổi, đã yêu đương mấy lần, có mấy người yêu là chuyện vô cùng bình thường.

Hồi đó không ở bên nhau, là chuyện mà hai người đã đạt chung nhận thức, sau đó phân tán, là sự trêu đùa của số phận. Trên thế giới này không có một văn bản nào quy định, lúc đó thích bạn, sau này không được thích người khác.

Bầu không khí đến mức này, xem ra cũng là lúc Lê Nhất hỏi về cuộc sống tình cảm của đối phương, nhưng cái gì cô cũng không muốn hỏi.

Một năm trước, lần Lê Nhất và Eden đến London đi công tác ấy, cũng đã có đáp án. Cho dù là thung lũng hay là đường bằng phẳng, cô gái luôn ở bên cạnh anh, không phải là cô.

Lê Nhất nhớ rõ tên của cô gái đó, đã từ nhiều năm trước, vào kỳ nghỉ hè mà cô đến nhà họ Giang làm gia sư ấy, cô đã vô cùng ghen tỵ với cô ấy.

"Cô ấy tên là Zoe, là bạn gái của Kiều..." Đây là nguyên văn lời nói của người Hoa hàng xóm của Kiều Mộ Dương lúc đó.

Mèo quýt duỗi eo, bước đi thong thả đến góc sofa đi ngủ. Hai người ôn chuyện cũ cũng không có chủ đề mới có thể trao đổi, im lặng ngồi bên nhau.

Đêm hè đủ dài đằng đẵng, trùng phùng khiến người ta sốt ruột.

Bọn họ rõ ràng không có cùng trải qua câu chuyện oanh liệt, thậm chí chưa từng là người yêu. Nhưng dáng vẻ bọn họ yên lặng đã tạo nên hình dáng chua xót.