Chương 30: Thiếu giới hạn

Nửa câu nói sau của Kiều Mộ Dương, mỗi một chữ đều giống như hạt ngọc sa vào bàn cát, âm thanh vang dội, dịu dàng vô tận.

Đây là lý do nghe cảm thấy rất hay, là bài đọc hiểu mà Lê Nhất không làm ra được.

Cô không chút khát khao ý cảnh trong lời của thiếu niên, dời mắt nhìn về Hứa Gia Thời, cô gái bị từ chối còn bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của cô.

"Không sao." Hứa Gia Thời rủ mắt cười, cô ấy dí dỏm nhún vai một cái, nhẹ giọng hỏi: "Vậy các cậu có ai muốn không, tớ cũng không muốn bị từ chối nữa đâu."

Các bạn học ở đây, ngoài Kiều Mộ Dương và Kỳ Tri Nhiên lớp 8 ra, tất cả mọi người đều biết Cao Phi thích Hứa Gia Thời. Cảnh tượng diễn biến thành như vậy, nhưng không ai có gan đẩy Cao Phi chủ động.

Cao Phi cũng là một người có lòng tự trọng cao, nếu đã không chọn đầu tiên thì cậu ta cũng không muốn bước cái bước này nữa. Cậu ta vắt chéo chân ngồi bên cạnh Thiệu Tinh Tuyền, chuyên chú nghịch dây rút trên mũ Thiệu Tinh Tuyền, dáng vẻ như chuyện không liên quan đến mình.

"Nếu không thì, để tớ?" Kỳ Tri Nhiên sờ gáy tình nguyên làm dũng sĩ đứng lên.

Có mấy cậu bạn lập tức thấp giọng ồn ào.

Sau khi nhận được sự cho phép của Hứa Gia Thời, Kỳ Tri Nhiên nhìn các bạn học xung quanh một vòng, giải thích: "Đừng kích động đừng kích động, tớ và Gia Thời là bạn cùng cấp 2, người quen cũ."

Sau cái ôm mang tính chất tình bạn, Hứa Gia Thời mỉm cười, bình tĩnh nói câu nói trong nhiệm vụ kia với Kỳ Tri Nhiên.

Kỳ Tri Nhiên vỗ vỗ đầu cô ấy, phối hợp bầu không khí: "Được rồi, tớ biết rồi."

Hiện trường bỗng chốc lại sôi nổi lên.

Lê Nhất thầm thở phào nhẹ nhõm, thấy Hứa Gia Thời không ngồi trở lại bên cạnh Kiều Mộ Dương nữa mà là đi đến bên chỗ mình bèn vội vàng chừa một chỗ ra cho cô ấy.

Bài hát mới vang lên, giọng nói của Hứa Gia Thời ẩn trong nhạc nền, che giấu sự sa sút, cô ấy hỏi Lê Nhất: "Tớ rất ngốc nhỉ."

Lê Nhất đưa miếng bánh ngọt chưa đυ.ng vào cho cô ấy, nói: "Tớ cảm thấy cậu rất giỏi."

"Đây là lần cuối cùng rồi." Hứa Gia Thời nhẹ giọng nói.

Dứt lời cô ấy quay đầu nhìn Kiều Mộ Dương, giữa cô ấy và thiếu niên chỉ cách hai người nhưng cô ấy cảm thấy giữa bọn họ giống như cách cả vạn sông ngàn núi không thể vượt qua.

Tình yêu thời niên thiếu phần lớn không bệnh mà chết, yêu mà không có được chỉ là một loại trong đó, không nhất định sẽ tiếc nuối nhất nhưng chắc chắn là xót xa nhất.

Lê Nhất làm người ngoài cuộc, chứng kiến câu chuyện thanh xuân thứ hai kết thúc BE.

Rõ ràng Hứa Gia Thời cầm được thiết lập nữ chính thanh xuân, nhưng cô ấy vẫn không nhận được sự ưu ái của nam chính.

Lê Nhất đang trong ngàn sầu vạn cảm nhìn về phía nam chính kia, ánh mắt trầm tĩnh của cậu đang nhìn màn hình chiếu. Ánh sáng chói rọi không ngừng biến hoá trên sườn mặt tuấn tú, ca từ trên đó đúng lúc hát đến —— "Cảm ơn sinh mệnh có cậu tham dự/ Xin vui lòng nhận lời mời của tôi/ Khúc cuối người tản nhưng sẽ không viết nên kết cục chấm dứt."

Lời rất hay, bài hát này tên là 《Khách mời bí ẩn》.

Không hiểu sao Lê Nhất cảm thấy ca từ rất hợp cảnh.

-

Sau khi khúc cuối người tản, Lê Nhất và Phí Nhã thu dọn tàn cục giúp Cao Phi.

Vốn dĩ định tỏ tình với Hứa Gia Thời, Cao Phi đã chuẩn bị một đống đạo cụ làm không khí, nhưng bây giờ chẳng dùng tới lấy một cái.

Sau khi Hứa Gia Thời đi, cậu ta giả vờ thoải mái nói với ba cô gái: "Trái lại tớ phải cảm ơn cô ấy chơi trò chơi đã chọn Tiểu Kiều, nếu không thì người xấu hổ là tớ."

Phí Nhã thở dài nói: "Không ngờ đã lâu như vậy, Hứa Gia Thời vẫn thích Tiểu Kiều. Tớ còn tưởng hồi đầu cô ấy chỉ nóng đầu nhất thời thôi."

Thiệu Tinh Tuyền: "Thích một người, nào dễ từ bỏ như vậy."

"A." Cao Phi niết một quả bóng bay, "Anh đây sẽ phải từ bỏ."

Lê Nhất ngồi xổm trên mặt đất, yên lặng đặt những quả bóng bay còn lại và đồ trang trí vào hộp các tông. Cô hối hận vì đã tốn nhiều lời như vậy đi thuyết phục Hứa Gia Thời tham gia bữa tiệc sinh nhật của Cao Phi. Bây giờ hiển nhiên tâm trạng của thọ tinh đã chịu ảnh hưởng lớn, Hứa Gia Thời cuối cùng cũng buồn bực không vui rời đi.

Điện thoại trong túi áo lại rung lên một cái vào lúc này, cô lấy ra xem, Kiều Mộ Dương gửi Wechat cho cô —— [Ra ngoài.]

Bỗng chốc nhịp tim tăng nhanh, cô trả lời [?] trước rồi vội vàng che giấu tâm trạng kích động của mình.

Kiều Mộ Dương trả lời: [Cùng về nhà.]

"Cái kia... tớ có việc đi trước." Lê Nhất tay chân lanh lẹ thu dọn đồ của mình xong, mặc áo khoác rồi đeo balo, "Các cậu về nhà chú ý an toàn nhé, bai."

Có trời mới biết giờ phút này cô kích động cỡ nào, lại căng thẳng bao nhiêu.

"Này, không phải đã nói bốn chúng ta còn có tăng hai sao?" Phí Nhã hỏi.

"Hôm khác hôm khác, anh Phi sinh nhật vui vẻ nhé, vui vẻ!" Cô gái vui vẻ nhận được lời hẹn nhanh như chớp chạy đi.

"Đệt, thật sự không có nghĩa khí." Giọng nói oán giận của Cao Phi bị nhốt lại trong phòng bao.

Lúc đi ngang qua WC, Lê Nhất dọ dự ba giây, có cần phải đi vào chỉnh lại kiểu tóc không. Cuối cùng từ bỏ, cũng đâu phải đi hẹn hò.

Tâm trạng của cô rất chia rẽ, thầm khinh bỉ bản thân trọng sắc khinh bạn lại thuyết phục mình, cô là người ngoài trong câu chuyện của người khác, nhưng cũng là vai chính trong câu chuyện của mình, nhất định phải nắm chặt mỗi một cơ hội đến gần nam chính.

Kiều Mộ Dương đứng đợi trước cổng tầng một, Lê Nhất vừa ra khỏi thang máy liền thấy cậu, cố ý đi không nhanh không chậm.

Bên trong áo khoác màu đen của thiếu niên là chiếc áo len cổ lọ màu kem, cổ áo cao tôn lên gương mặt trong sạch, tuấn tú. Người đến người đi, ánh mắt cậu không thiên vị, yên tĩnh mà kiên định.

Lê Nhất rất muốn đi chậm hơn nữa, cô thích dáng vẻ đợi mình của cậu.

Sau khi đến gần, cô giả vờ thuận miệng hỏi: "Hình như hai chúng ta không cùng một hướng?"

"Bố tớ đến đón tớ, nghe nói tối nay cậu cũng ở đây nên nói đưa cậu về nhà trước."

À.

À...

Thứ nhất là bất ngờ, thứ hai là cam chịu số phận.

"Không cần phiền vậy đâu, tớ bắt taxi cũng rất nhanh." Lê Nhất nói.

"Bố tớ sắp đến rồi." Thiếu niên lời ít ý nhiều.

Hai bên không nói gì, trước cửa không ngừng có người ra vào, gió lạnh cũng thổi vào không dứt. Thiếu niên yên lặng dịch mấy bước, chắn gió cho cô gái.

Lê Nhất mặc chiếc áo khoác có mũ lông cừu màu kaki, bị gió thổi vào đau tai bèn đội mũ lên

Cô đề nghị: "Có muốn đổi chỗ đợi không?"

Kiều Mộ Dương nhìn mũ của cô chằm chằm, bên trên có hai tai gấu, cậu ngẩn người một lúc, hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"

"Bên cạnh có tiệm McDonald's."

"Đi thôi."

Hai người đi một trước một sau, đi được mười mét, Lê Nhất dừng bước đợi Kiều Mộ Dương bắt kịp mới đi tiếp.

"Đường rất rộng." Lê Nhất ngụ ý —— tại sao lúc nào cậu cũng đi sau tớ vậy.

"Trông quần áo cậu rất ấm." Kiều Mộ Dương lảng sang chuyện khác, râu ông nọ cắm cằm bà kia.

"Bạn gái bố cậu mua cho." Lê Nhất đáp.

Thiếu niên chỉ gật đầu, không tiếp lời.

Gió lạnh từng cơn, hai người sánh đôi đi về phía trước. Một người bị gió thổi đỏ tai, một người bị gió thổi đỏ mũi.

Lê Nhất cúi đầu nhìn cái bóng dưới chân, là ảnh chung của hai người bọn họ. Nhân lúc Kiều Mộ Dương không chú ý, cô hơi hơi nghiêng đầu qua, hai cái bóng trên mặt đất kề sát vào nhau.

Vào cửa hàng, Lê Nhất lập tức chọn món.

Kiều Mộ Dương gọi cô lại: "Cậu chưa ăn no?"

Lê Nhất: "Tớ thấy cả tối cậu cũng không ăn cái gì, chắc là rất đói."

Cô gái tiếp lời rất tự nhiên.

"Tớ..." Thiếu niên muốn nói lại thôi, sau đó chỉ chỉ vào chỗ sát bên cửa sổ: "Tớ đi cho, cậu ngồi trước đi."

Lê Nhất ngồi xuống, thiếu niên đi xa vài bước lại quay trở lại, hỏi cô: "Ăn cái gì?"

"Gì cũng được."

Kiều Mộ Dương bưng về hai phần "Bữa ăn vui vẻ."

Lê Nhất không hề bất ngờ chút nào, cô đã sớm phát hiện trong xe của Kiều Tụng Văn có đồ chơi của suất ăn trẻ em.

"Được không?" Kiều Mộ Dương hỏi.

Lê Nhất gật gật đầu, muốn hỏi cậu tại sao lại thích suất trẻ em, bản thân lại suy nghĩ đáp án, có lẽ người này chưa hết tính trẻ con, muốn đồ chơi tặng kèm.

Kết quả người này thật sự nói như vậy.

"Tớ thích sưu tầm đồ chơi của McDonald's, cho nên luôn ăn suất trẻ em."

"Vậy cho cậu." Lê Nhất lập tức đặt Doraemon tặng kèm ở suất của mình đến trước mặt cậu.

Thiếu niên nghiêng đầu cười.

Lê Nhất nhân cơ hội hỏi: "Tối này cậu chơi khá vui sao?"

"Bình thường." Thiếu niên nói vậy.

"Là cảm thấy có hơi xấu hổ?" Lê Nhất hỏi xong liền hối hận, cô chạm vào chỗ đau làm gì vậy.

"Không phải."

Lê Nhất bĩu môi, sợ lại nói sai nữa nên chọn vùi đầu ăn đồ ăn.

Ban nãy ở KTV cô đã ăn rất nhiều trái cây và bánh kem, thực ra không hề đói chút nào cho nên tốc độ ăn càng ngày càng chậm.

Kiều Mộ Dương cũng không ăn lắm, động mấy miếng khoai tây chiên rồi thôi.

Cậu lại hỏi Lê Nhất: "Còn cậu? Vui không?"

"Rất vui, anh Phi bọn tớ rốt cuộc cũng trưởng thành, chuyện vui." Lê Nhất vui vẻ nói.

Sắc mặt Kiều Mộ Dương hơi động, cười khách sáo với cô, lém lỉnh hỏi: "Lúc đối diện với người ra, đỏ mặt cái gì?"

Lê Nhất: "........."

Thiếu niên đặt sữa bò xuống, tựa lưng vào ghế, một tay chơi Doraemon, dùng giọng điệu qua quýt ngày thường nói: "Từ chối cũng không khó."

"Tớ biết, chỉ là..."

"Chỉ là sợ mất hứng, cho nên thà rằng để bản thân lúng túng." Kiều Mộ Dương nói trúng tim đen.

"Chỉ là đối mặt vẫn ổn, của cậu là cái ôm, ôm khá..."

Trong khoảng thời gian ngắn Lê Nhất không tìm được từ hình dung chuẩn xác.

"Trong mắt bọn họ, hiệu quả đều giống nhau." Kiều Mộ Dương tiếp tục đào sâu chủ đề này.

Lê Nhất cười cười: "Bọn họ xem là náo nhiệt thôi. Nếu tất cả mọi người đều không chơi, cảnh tượng sẽ không lúng túng hơn."

"Cho nên tớ để mọi người lúng túng." Kiều Mộ Dương cười lạnh một tiếng.

"Không có không có không có." Lê Nhất xua tay, "Tớ không có ý này, ý của tớ là, nếu cậu cảm thấy xấu hổ, cậu đương nhiên có quyền từ chối. Mà tớ cảm thấy không ảnh hưởng đến toàn cục, vậy tớ sẽ thuận theo."

Kiều Mộ Dương gõ nhẹ đầu Doraemon lên trên bàn, rất có hứng thú lặp lại mấy chữ "không ảnh hưởng đến toàn cục."

Thái độ của thiếu niên có hơi quái lại, trong lòng Lê Nhất đổ mồ hôi lạnh, cái người này hôm nay sao vậy?

"Hôm nay không phải lần đầu tiên tớ từ chối Hứa Gia Thời, chắc cậu biết rồi." Kiều Mộ Dương đổi chủ đề.

"Ừm, biết." Đại não Lê Nhất nhanh chóng hoạt động, cậu muốn nói cái gì?

Kiều Mộ Dương tiếp lời nói: "Tất cả thư và quà mà tớ nhận được, ngoài cô gái giấu tên mà tớ không thể lấy được địa chỉ kia ra, toàn bộ tớ đều trả lại hết."

"Ừ ừ." Lê Nhất cũng không biết nói gì ngoài phụ hoạ, bản thân còn có thể nói cái gì đây.

Cô vắt hết óc suy nghĩ, chẳng lẽ cậu nói những lời này, là vì muốn cô khen cậu là người biết từ chối sao?

Vì thế cô nghiêm thúc bồi thêm một câu: "Cậu làm rất tốt!"

Kiều Mộ Dương: "............."

Cậu ném Doraemin vào trong đĩa ăn, khoanh tay nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lại nói sai rồi à?

Lê Nhất cảm thấy bản thân sắp hói đầu rồi.

Cô cũng nhìn ra bên ngoài, con đường gần rạng sáng hiu quạnh trống vắng, đèn đường mờ tối. Cô nhìn nhìn rồi bất giác khẽ ngáp một cái.

Lúc này thiếu niên lại nói: "Đối mặt là không ảnh hưởng đến toàn cục, vậy ôm thì sao?"

Lê Nhất lấy lại tinh thần, nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi này, đáp: "Vậy phải xem là ai. Nếu là Cao Phi, không sao cả."

"Cao Phi không sao cả? Giới hạn kết giao của cậu và người khác phái rộng rãi như vậy à."

Dùng hình dung từ là rộng rãi mà không phải là lớn...

Lê Nhất xem thường nhìn thẳng Kiều Mộ Dương, "Cậu rất có hứng thú với nguyên tắc kết giao với người khác phái của tớ à?"

"Không có hứng thú." Thiếu niên tránh ánh nhìn đối diện, giọng nói rời rạc.

Lê Nhất giải thích: "Cao Phi là bạn thân."

"Vậy còn Kỷ Tư Viễn?"

Câu hỏi này liên kết quá nhanh, Lê Nhất hoàn toàn không rõ động cơ của cậu, nên thuận miệng đáp: "Bạn bình thường, nếu là cậu ta, rất có thể tớ sẽ từ chối."

"Rất có thể?" Kiều Mộ Dương hừ cười một tiếng. Cậu lập tức ngồi thẳng người, nhìn Lê Nhất chằm chằm, "Tớ không ngại nói với cậu về cách ở chung của tớ với người khác giới, rất đơn giản. Ngoài bạn gái tớ ra, tớ không muốn cũng sẽ không có hành động mờ ám và tiếp xúc thân thể với bất cứ cô gái nào. Hành động đối mặt này với cậu mà nói là không ảnh hưởng đến toàn cục, không sao cả nhưng với tớ mà nói là thiếu giới hạn, thuộc về hành vi mờ ám."

".............."

Đây là bị thầy Kiều lên lớp hả?

Lê Nhất bỗng nhiên rất chán nản, tối nay cô vì lo lắng mà làm ra chuyện thiếu giới hạn, để lại ấn tượng không tốt cho thầy Kiều.

-

Xe của Kiều Tụng Văn hoà vào dòng xe, Lê Nhất ngồi ở ghế sau, chỉ chốc lát sau đã buồn ngủ nhắm mắt lại.

Sự náo nhiệt cả một buổi tối vào lúc này mới trở nên yên tĩnh, thiếu niên ngồi đằng trước sau khi lên lớp cho Lê Nhất xong liền quay về trạng thái kiệm lời, khiến cho Lê Nhất cũng không có tâm trạng tạo ra chủ đề tiếp tục nói chuyện với cậu nữa.

Thấy Lê Nhất đang ngủ, Kiều Tụng Văn khẽ nói với Kiều Mộ Dương ở ghế phó lái: "Còn biết gửi Wechat cho bố trước, lo lắng buổi tối Lê Nhất làm sao về nhà à. Bây giờ bố không lo sau này con và em gái ở chung không tốt nữa rồi."

"Em gái?" Kiều Mộ Dương nhíu chặt mày.

"Nếu không thì sao, lỡ như bố và cô Tiểu Lê kết hôn, Lê Nhất không phải là em gái con thì là cái gì."

Thiếu niên trầm ngâm một lát, âm thanh như suối chảy trong núi, vang vọng, "Bố có thể có thêm vợ, nhưng con không cần có thêm một em gái."

Xe dừng lại dưới nhà họ Lê, Lê Nhất tỉnh giấc.

"Kiều Mộ Dương, cậu chờ một chút, tớ có quà tặng cậu." Lúc nói câu nói này, Lê Nhất vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh.

Cô chỉ là nghĩ đúng lúc cậu đến đây, cô có thể thuận tiện đưa cái ly vừa mới làm xong cho cậu. Miễn cho cô mang tới mang lui, lỡ như làm bể thì không hay.

Lúc lên lầu Lê Nhất mới ý thức được bản thân về nhà là ngồi xe của Kiều Tụng Văn, ông ấy cũng đang ở đây.

Cô ngộ ra, phải giải thích làm sao về chuyện tặng quà đây.

Vì thế cô nảy ra một kế, lần lượt tặng hai cái ly này cho hai bố con.

"Là đồ cháu làm handmade, chúc hai người Giáng sinh vui vẻ sớm." Lê Nhất cười haha nói.

Kiều Mộ Dương hỏi: "Cậu tự làm thủ công hết?"

"Đúng."

"Thật giỏi." Kiều Tụng Văn khen.

Thiếu niên nghe vậy nở nụ cười để tâm lần đầu tiên vào tối nay. Kiều Tụng Văn không nhìn ra nhưng cậu lại nhìn ra được, cái ly này là một cặp, mỗi hình lần lượt là một CP trong bộ phim mà cậu và Lê Nhất cùng thích.

Vốn dĩ cô định tặng cho một mình cậu.