Quan Mỵ Du không hiểu vì sao mình phải theo người đàn ông đẹp trai này về nhà, anh ta vừa nhìn thấy cô xong là nắm kéo cô lôi lên xe luôn.
Cô không phản ứng, ngược lại còn muốn xem anh ta bắt cô để làm gì.
Nhà của anh ta đẹp vô cùng, đèn đuốc sáng sủa cũng gần với chỗ ngã xe ban nảy.
"Cô là ma phải không?"
Người đàn ông cất mũ bảo hiểm, vứt chìa khóa xuống bàn thong thả hỏi. Quan Mỵ Du thật sự có cái nhìn khác về anh ta đó, làm sao anh ta biết được chuyện đó.
Hơn nữa biết rõ cô là ma mà còn dắt cô về nhà, không sợ?
Cô nghe nói người sống thường sợ ma lắm mà?
"Tôi..."
"Khỏi chối, tay chân cô lạnh ngắt không phải ma thì chắc chắn là quỷ." Anh nghe cô ấp úng liền cướp lời.
Đây là khác biệt duy nhất của cô và người sống, mặc dù đeo "vòng bảo vật" làm cho người sống thấy được cô nhưng cơ thể cô lại không có hơi ấm như họ.
"Sao anh biết được mà vẫn không sợ?" Cô cảm thấy vô cùng thú vị.
Người đàn ông cười khẩy, sau đó nheo mắt nhìn cô:"Mấy con ma cỡ cô em đây anh làm cho hồn siêu phách lạc dễ như trở bàn tay, mới chết hả?"
"Ừ thì mới." Cô cười đáp, mới có mấy trăm năm thôi, thì chắc là mới đó.
"Thảo nào nhìn lơ ngơ. Chết rồi sao không đi đầu thai đi mà vất va vất vưởng hù người khác? Cô em có biết tội hù người sống, nhỡ mà hù người ta chết luôn là biến thành quỷ không siêu thoát được không?"
Mấy chuyện này cô đương nhiên là biết rồi, trong sách có ghi mà. Nhưng mà cô bỗng có cái nhìn khác về anh ta đấy, trông thì cũng nhỏ tuổi nhưng am hiểu luật âm lắm. Đã vậy còn không sợ ma, để cô giỡn thử xem anh ta có tè ra quần không.
"Sao anh biết nhiều chuyện quá vậy?" Cô giả vờ hỏi.
"Cô em có nỗi oan ức gì mà không chịu đi đầu thai, nói đi, anh giúp được sẽ suy nghĩ giúp cho."
Quan Mỵ Du nghe vậy liền cười trong lòng, gương mặt cô từ từ biến dạng. Từ một cô bé xinh xắn đáng yêu, da mặt từ từ chảy xệ xuống, hốc mắt tràn ra huyết lệ, tay chân làm phép cho dài ra rồi cô làm động tác bẻ khớp.
Cái đầu của Quan Mỵ Du dựt dựt, lê lết từng bước lại gần anh ta. Cô nở nụ cười lên tới tận mang tai, cất giọng khò khè:"Tôi đói lắm, lạnh lắm. Đói.... Lạnh..."
"Này, cô em nói bình thường là được rồi, sao mà biến ra thấy ghê vậy, nhìn buồn nôn chết đi được."
Lâm Hạo chưa từng thấy ma biến hình trước mặt mình, rõ ràng người anh dẫn về là cô nữ sinh trông cũng xinh đẹp lắm, trong một phút ba mươi giây lại biến ra bộ dạng doạ người như vậy.
Anh không sợ, nhưng thấy bẩn, máu từ hốc mắt của cô chạy xuống làm ướt sàn nhà của anh.
"Không sợ thật sao, chán ghê!"
Thấy Lâm Hạo chỉ chê bai chứ không hề sợ hãi, cô mới thu lại bộ dạng vừa rồi, máu me cũng biến mất trong tích tắc. Cô ngồi xuống ghế sofa, khoanh tay trông có vẻ chán chường.
"Hoá ra nãy giờ cô em trêu anh đó hả? Zời, mấy cái này anh chẳng sợ đâu. Nhà anh ba đời làm thầy pháp, đánh siêu hồn lạc phách bao nhiêu con quỷ rồi em ơi."
"Ờ, vậy hả." Cô hờ hững đáp cho có.
Lâm Hạo lần đầu tiên gặp một ma nữ kỳ lạ như cô gái này, chẳng than khóc cũng không có vẻ gì là oan ức. Đánh giá một lượt, nhưng rồi anh cũng mặc kệ, trực tiếp nói ra giao dịch.
"Không mất thời gian nữa, cô em có oan ức gì nói ra đi nếu anh giúp được thì anh giúp cho."
"Anh tốt vậy hả?" Cô lấy làm lạ.
"Dĩ nhiên là không giúp không công, có điều kiện." Lâm Hạo nhìn cô.
Quan Mỵ Du lại thấy thú vị, hai mắt sáng rực hỏi ngay:"Điều kiện gì, anh nói trước đi."
"Ở dưới Địa Phủ có một loại sổ tên là "Sổ Sinh Tử" lúc còn sống cô em chắc đã nghe nói rồi nhỉ. Em chỉ cần sau khi hoàn thành tâm nguyện xuống dưới đó xem giúp anh sổ của một người, coi như là thành giao."
"Oan hồn xem trộm sổ sinh tử sẽ bị đày xuống Mười Tám Tầng Địa Ngục đó, anh ác quá vậy." Cô mà không biết luật chắc bị anh lừa rồi, quá nham hiểm.
"Thì mới bảo em xem trộm, xem trộm không ai biết đâu. Dễ làm lắm, cô em thấy sao?"
Lâm Hạo ra sức dụ dỗ oan hồn trước mặt mình, thấy cô có vẻ trầm ngâm suy nghĩ anh lại đốc thêm vào:"Dù gì sau khi em hoàn thành tâm nguyện cũng có Quỷ sai tới dẫn hồn, em xem trộm rồi báo mộng cho anh là được, không khó như em nghĩ đâu."
Quan Mỵ Du nhìn anh, chắc là anh ta đã dụ được nhiều oan hồn ngây thơ rồi, bộ dạng chuyên nghiệp thế kia.
Thấy vậy, cô mỉm cười:"Được, giúp anh xem cũng được."
"Vậy cô em nói tâm nguyện của mình đi, anh giúp em hoàn thành."
"Tôi muốn ở trên đây chơi một tháng, có nhiều điều không biết. Anh phụ trách hướng dẫn nha?"
Cô nghĩ thời gian cô ở lại Dương Thế mà có người này chỉ dẫn, chắc là sẽ vui lắm. Vừa nghĩ đến thôi đã phấn khích!
"Ở chơi? Một tháng? Chỉ có vậy thôi?" Lần đầu tiên anh nghe được một oan hồn có tâm nguyện lạ đời như vậy.
Nhưng mà cũng được, anh có thể thử. Dù sao thì cô ở lại lâu hay mau cũng không quá ảnh hưởng tới anh.
Nhưng Lâm Hạo có điều chưa thông suốt, tới sáng khi anh thay quần áo đến trường, cô đòi đi theo. Lúc bước chân vào trường học, anh mới biết mình rước họa vào thân rồi.
"Hạo ca, hôm nay anh đi cùng cô em nào xinh quá vậy?"
Bạn học Lý Nam là đàn em "ruột" của anh ở trong trường, khi cậu ta hỏi anh như vậy anh liền quay phắc nhìn sang oan hồn đứng bên cạnh.
Quan Mỵ Du cười với anh, chính là nụ cười trước khi tai hoạ ập đến.
"Mày... Mày thấy cô ta hả?" Lần đầu tiên trong đời anh biết nói lắp.
"Xời, em gái xinh đẹp cỡ vậy anh có giấu ở trong hóc bò tó em cũng thấy. Làm như ma mà người thấy người không hả anh?"
Lâm Hạo nhìn Quan Mỵ Du, cô híp mắt cười. Anh thì không cười được như vậy, lập tức kéo tay cô lôi vào trong góc vắng người.
"Cô em là cái quái gì vậy? Sao nó có thể thấy được cô em?"
"Là ma, anh nói tôi là ma mà, plè." Cô còn lè lưỡi trêu anh.
Không phải ma, cô ta chắc chắn không phải ma. Nhưng rốt cuộc cô là cái thứ gì mà tay chân lạnh toát, mà người người đều có thể nhìn thấy cô?