Chương 1: Dạo chơi nơi Dương Thế

"Tiểu thư ơi cô làm vậy lỡ mà cha cô biết được sẽ lớn chuyện lắm đó." Người hầu nữ bên cạnh không ngừng khuyên ngăn.

Quan Mỵ Du cứ giống như không nghe thấy, trực tiếp mở hòm báu vật ra. Bên trong chứa đựng một sợi dây đeo tay màu đỏ khảm trên đó là miếng ngọc màu đen tuyền, ánh sáng phát ra xung quanh nó không ngừng thôi thúc cô chạm vào.

"Tiểu... Tiểu thư chúng ta đi về đi." Cô người hầu kéo tay cô muốn lôi đi.

"Tiểu Thúy em... Em đừng có kéo chị."

Quan Mỵ Du giống như bị ai đó thôi miên, cô thò tay lấy chiếc vòng ra rồi đeo vào tay. Quay lại cười thật tươi với người hậu Tiểu Thúy bên cạnh, hỏi:"Đẹp không?"

"Tiểu thư đây... đây là báu vật của Địa Phủ. Chị... Chị không sợ bị cha đánh chết hả?"

"Em nhát gan vừa thôi quỷ nhỏ. Chị chỉ mượn chơi một lát thôi, sẽ trả lại mà."

"Vậy chị trả lại rồi chúng ta đi về thôi tiểu thư."

Nữ hầu gái Tiểu Thúy rõ là nhát gan, mới đó đã sợ tới tái xanh mặt mày.

Quan Mỵ Du cô bỏ công lặn lội đi xuống "Mười Tám Tầng Địa Ngục" để lấy trộm bảo vật của Địa Phủ không lý nào chỉ đeo thử một lần, sờ một cái liền trả lại.

Mà cô đến đây cũng là có mục đích, năm sau cha gả cô đi rồi, cho nên phải làm vợ người ta không được quậy phá nữa. Nghe nói báu vật của Địa Phủ vào tháng bảy âm lịch sẽ có dương khí rất mạnh, vì để trấn giữ các oan hồn muốn thoát khỏi địa ngục. Có sách cổ truyền rằng, nếu đeo báu vật này lên Dương Thế con người sẽ có thể thấy được oan hồn đang đeo nó.

Tuyên truyền rằng hồi xưa, lúc Diêm Vương đại nhân chưa ngủ sâu thì mỗi năm vào tháng 7 âm lịch ngài đều đeo báu vật này lên dương thế để dạo chơi và truy bắt các oan hồn vất va vất vưởng trốn khỏi quỷ sai về Địa Phủ chịu tội. Cho nên Quan Mỵ Du cũng muốn thử, cô muốn lên Dương Thế dạo chơi hết tháng bảy âm lịch rồi mới về

Sống đã ba trăm tuổi, cô chưa từng lên trên Dương Thế bao giờ, rất tò mò trên đó có gì vui.

"Mấy bữa này mà cha chị có tìm thì nói chị đang đóng cửa tu luyện âm khí nha."

Thấy cô muốn đi, người hầu Tiểu Thúy liền nắm tay cô kéo lại. Oan hồn có gương mặt trắng bệch, đôi mắt thâm quầng, cô ấy chỉ là oan hồn mấy chục năm tuổi cho nên nhìn hơi đáng sợ một chút.

"Tiểu thư chị định đi đâu?"

"Chị đi chơi tí rồi về, ngoan nha. Không được khai đó, chị mà bị cha phạt thì em cũng không thoát đâu. Kín miệng nha bé oan hồn ngoan của chị."

"Tiểu..."

Tiểu Thúy chưa kịp nói thêm bất cứ thứ gì, Quan Mỵ Du đã biến mất rồi. Cô ấy chỉ có thể thở dài, sau đó nhìn trước ngó sau mà trở về nơi ở của bọn họ...

*

Học sinh bây giờ không giống như trước kia nữa, ba tháng nghỉ hè là mơ ước quá xa vời với các học sinh từ cấp hai trở lên. Thông thường nhà trường sẽ kêu học sinh tụ lại sớm để làm quen trước với thầy cô và bạn bè. Trường cấp ba NN cũng vậy, đây là một trong những ngôi trường trọng điểm của thành phố A, cho nên lịch học của các học sinh ở đây rất dày.

Năm lớp 11 đã học tập không ngừng nghĩ, đến lớp 12 còn kinh khủng hơn, vừa phải ôn tập lại còn phải ôn thi lên đại học.

8 giờ tối, tiếng quạt trần quay chậm rì rì trên đầu, thầy giáo chủ nhiệm cọ phấn lên bảng đen. Học sinh bên dưới ai nấy cũng đều rã rời do mệt mỏi, bọn họ đã học cả ngày rồi. Bây giờ còn là thời gian nghỉ hè, nhà trường có cần bóc lột học sinh đến vậy không?

"Thầy ơi em mệt quá, ngày mai mới học tiếp có được không thầy?"

"Đúng rồi đó, chúng em học không vào nữa."

"Thầy ơi nghỉ một lát đi."

Triệu Tuấn Dương đẩy đẩy gọng kính nhìn xuống phía dưới, học sinh có em nằm dài ra bàn, có em thì bấm điện thoại không chú ý, nói chung là chẳng có không khí học tập gì cả.

Ánh mắt hắn quét một lượt, rồi dừng lại ở bóng dáng nữ sinh đang ngồi ở cuối lớp. Học sinh này sao lúc sáng hắn không thấy nhỉ?

Cô nữ sinh có gương mặt sáng lán, khác với số đông đang tỏ ra uể oải mệt mỏi thì cô trông chẳng có chút gì là mất sức sống cả. Cô nhìn anh, mắt hạnh sáng ngời cong cong, đang cười sao?

"Được rồi, tan lớp đi. Các em ngày mai nhớ tới đúng giờ."

Học sinh lập tức thu dọn đồ đạc ra về, chen chúc như sợ chậm chân một phút sẽ bị bắt lại vậy. Triệu Tuấn Dương thấy vậy bèn lắc đầu cười, đám trẻ ngày nay chẳng có ham học gì cả.

"Thưa thầy Triệu bọn em về."

"Ừ."

"Thầy Triệu em về đây ạ."

"Ừ."

Lần lượt ra về cho tới khi lớp chỉ còn một mình hắn và nữ sinh xinh đẹp vừa rồi, sao cô bé còn chưa về nhà?

Triệu Tuấn Dương bước xuống khỏi bục giảng, hắn nhấc chân đi lại trước mặt cô nữ sinh nọ. Trên ngực áo không có bảng tên, là học sinh mới chuyển đến ư?

"Bạn học, sao em không về nhà đi?" Hắn cất giọng nhỏ nhẹ.

Quan Mỵ Du tròn mắt nhìn hắn, cô chớp chớp mắt, sau đó vươn một ngón trỏ chạm vào người đàn ông trước mặt.

Cô chạm được vào hắn này, với lại hắn cũng thấy cô ư? Quan Mỵ Du nhìn vào cái vòng trên tay mình, thật sự thứ này có thể khiến cho người sống thấy được hồn ma như cô ư?

Kỳ diệu quá!

"Bạn học, em tên là gì? Lúc sáng em cúp tiết đúng không?" Hắn hỏi thêm, vì thấy cô học sinh này cứ kỳ lạ thế nào đấy.

"Em tên là Quan Mỵ Du. Thầy Triệu xin chào!"

Quan Mỵ Du mỉm cười, gương mặt xinh đẹp cười rộ lên để lộ má lúm đồng tiền rất xinh. Cô là hoa khôi của lớp này, hắn đoán chắc là thế.

"Được rồi, học sinh Quan em về nhà đi kẻo trễ cha mẹ chờ đấy."

"Vâng ạ."

Quan Mỵ Du vừa mới lên Dương Thế, cô định đi dạo một vòng tham quan. Lúc đi ngang qua ngôi trường NN này thấy nhiều người ra vào nên cô cũng hiếu kỳ đi vào theo. Đi qua mấy dãy lớp học, cô dừng lại ở lớp học này. Lý do cô dừng lại là vì hắn, thầy giáo Triệu gì đó quá đẹp trai.

Ở dưới Địa Phủ cũng không có ai đẹp trai như hắn, ngay cả cai ngục tầng thứ nhất mà Tiểu Thúy nói đẹp trai cô nhìn cũng không thuận mắt.