Chương 38: Hãy để thuốc nổ tới cho mãnh liệt hơn đi
- Đừng trông mong mấy kẻ bị thần kinh có thể lập tức khôi phục lại như cũ, chuyện đó không thực tế chút nào. -
Tựa như một vở hài kịch, cuộc thi "Bạn gái cuối cùng của triệu phú", lần đầu tiên diễn ra, cứ thế mà đi đến hồi kết. Mười giờ sáng, người đàn ông độc thân hoàng kim đầu tiên tham gia vào chương trình —- Tô Thiên Thanh, sẽ mở một buổi họp báo công bố tin tức trong một nhà hàng năm sao, tuyên bố thí sinh mà anh ta yêu trước mặt mọi người.
Người khởi xướng cho hoạt động này, biên tập của tạp chí Định nghĩa phụ nữ Phùng Sở Sở lại bởi vì ngã rạn xương quai xanh, ôm bệnh ở nhà nên không thể đến tham gia buổi họp báo được.
Dĩ nhiên, đó chỉ là những điều tuyên bố với bên ngoài mà thôi. Nguyên nhân chính là Phùng Sở Sở không muốn đi, dù sao trên người cũng đang bị thương, cứ vui vẻ ở nhà nghỉ xả hơi đã.
Ước chừng khoảng chín giờ sáng, Phùng Sở Sở đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, là Chung Tiền Danh gọi tới, nói đang chờ cô ở dưới lầu, bắt cô kiểu gì cũng phải đi xuống một chuyến.
Phùng Sở Sở không có mấy hảo cảm với Chung Tiền Danh, có điều cũng không có ác cảm. Nghe thấy anh ta nhờ cậy mình như vậy, cũng không tiện cự tuyệt, dù sao anh ta cũng không làm gì có lỗi với mình. Vậy nên cô dọn dẹp chỉnh trang, thay quần áo, cầm điện thoại đi xuống dưới nhà.
Xuống nhà, đã thấy Chung Tiền Danh đứng trước một chiếc xe hơi màu đen, đang nhìn cô mỉm cười. Phùng Sở Sở cảm thấy cái xe này nhìn hơi quen mắt, hình như rất giống cái xe dài dài lần trước Tô Thiên Thanh đưa cô đi ăn.
Trong đầu Phùng Sở Sở lướt qua một ý nghĩ không mấy tốt đẹp, vừa định xoay người chạy trốn, đã bị người từ phía sau nhào tới. Chưa đợi cô kịp làm rõ chuyện ra làm sao, một miếng khăn đã bịt miệng cô lại. Phùng Sở Sở yếu ớt giãy dụa mấy cái liền tê liệt ngã xuống không động đậy, mặc cho người khác đỡ cô lên xe, nhanh chóng chạy đi.
Bên kia, trong gian phòng đa công năng của nhà hàng, đám truyền thông sớm đã kéo đến ùn ùn, cầm hết súng dài pháo ngắn theo, nắm bắt mỗi tin tức. Mà tin Nguyễn Trữ Khanh rút lui khỏi cuộc tranh tài đến giờ phút này mọi người cũng mới được biết.
Vốn là điểm nóng, vậy mà lại rút lui khỏi cuộc thi, đám phóng viên đều giống như gà bị cắt tiết, hưng phấn đỏ bừng cả mặt. Thỉnh thoảng lại gọi điện thoại báo cáo tình hình, trao đổi tin tức với người khác, hy vọng có thể đào bới ra chút tin tức hữu ích. Mà vụ án Nhan Cẩm Hi bị cưỡng bức, bởi vì người trong cuộc không chính miệng thừa nhận, tất cả mọi người không dám công khai viết báo, chỉ có thể nói bóng nói gió.
Nhưng thấy hôm nay Nhan Cẩm Hi vẫn ăn mặc tề chỉnh xuất hiện, không hề bị ảnh hưởng, điều này cũng khiến cho mọi người bắt đầu nửa tin nửa ngờ. Đặc tính của phóng viên chính là hóng hớt, nhưng nếu đề tài hóng hớt này có quá nhiều nhân tố không xác định, bọn họ cũng sẽ nghi ngờ quá đáng, trái lại còn bắt đầu quay ra nghi ngờ đối thủ đã lấy được tin tức.
Đám đông trong đại sảnh bắt đầu khởi động, phi thường náo nhiệt, đủ loại tin tức thật giả đều tụ hội, tất cả mọi người đều cố gắng vì cái tít của trang đầu ngày hôm sau. Trái lại, nhân vật chính duy nhất, Tô Thiên Thanh lại ngồi rất nhàn nhã ở hậu đài, không nhận phỏng vấn, cũng không nói chuyện với người khác, chỉ nhìn chiếc di động trong tay, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Cuối cùng, một tin nhắn được gửi tới, anh mở ra nhìn, hài lòng đứng dậy, nhìn đồng hồ, cũng không xê xích là bao, liền bước ra khỏi hậu đài, trực tiếp đi ra ngoài, đứng giữa sân khấu, hướng về micro, nhìn mọi người ưu nhã cười một tiếng.
Trong thời gian nụ cười này xuất hiện, đã có vô số những ánh đèn lia lịa chớp lên, tốc độ chụp của các phóng viên cũng nhanh chóng tăng lên. Không ai chú ý tới, cửa đại sảnh được mở ra, Phùng Sở Sở ngồi trên xe lăn, được người ta từ từ đẩy vào.
Phùng Sở Sở giờ phút này đã hơi có chút ý thức, mặc dù mí mắt còn hơi nặng, cổ cũng không ngọ nguậy được nhiều nhưng lỗ tai lại rất nhạy bén, lập tức nghe thấy giọng của Tô Thiên Thanh.
Ánh mắt cô nửa khép nửa mở, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ. Tô Thiên Thanh đứng ở trên sân khấu, giờ phút này đang nói chuyện, mà mấy cái đầu người kề sát nhau ở dưới đài, cô căn bản không phân biệt nổi ai là ai.
Đột nhiên trước mắt Phùng Sở Sở thoáng qua một bóng người. Người kia, đứng cách cô chừng mười mấy mét, không thấy rõ mặt, cúi đầu, từ từ đi qua dưới sân khấu. Nhưng Phùng Sở Sở có thể khẳng định, cô biết người kia, hơn nữa, không phải là bạn bè bình thường. Bởi vì từ dáng đi của anh ta, cô cảm thấy rất quen mắt, điểm này nói lên, người này cô đã biết từ rất lâu rồi.
Ánh mắt của Phùng Sở Sở vẫn đặt trên người người nọ, theo sự di chuyển của anh ta mà chuyển tầm mắt. Tô Thiên Thanh nói gì cô lại nghe không rõ. Cho đến cuối cùng, cô mới đột nhiên nghe thấy, Tô Thiên Thanh lớn tiếng nói: "Tiểu thư Phùng Sở Sở."
Những câu này, cô chỉ vô ý thức mà nghe được, trước đó nói những gì, cô hoàn toàn không biết. Nhưng toàn bộ phóng viên đều đột nhiên phát ra những tiếng hít khí giống như bị kinh sợ lắm vậy. Mà đúng vào lúc này, một luồng ánh sáng rọi thẳng vào người Phùng Sở Sở, chói đến mức cô không mở mắt ra nổi. Đám phóng viên kia vẫn nắm chặt lấy cơ hội, nhắm vào Phùng Sở Sở chụp lia lịa. Không ngờ tới lại có một tin tức bự thế này, rất ngoài dự liệu của mọi người.
Phùng Sở Sở chỉ lo ngăn chặn luồng ánh sáng kia, không hề lưu ý đến tình huống bên cạnh. Mà bóng dáng của người đàn ông khi nãy lại càng trở nên rõ ràng hơn trong đầu cô. Người đó, lại chính là Khương Nghị đã lâu không gặp.
Khương Nghị đến đây làm gì? Đầu óc của Phùng Sở Sở nhanh tróng vận hành, trong đầu cô lại xuất hiện một cảnh tượng khác. Bên ngoài nhà hàng cao cấp, bên cửa sổ thủy tinh sát đất, một bóng người mơ hồ, giống như đang dòm ngó điều gì bên trong. Người kia, lúc ấy khi xem báo chỉ thấy quen mắt, giờ phút này nhìn thấy bóng lưng của Khương Nghị, Phùng Sở Sở mới nhớ ra, người bị phóng viên không cẩn thận chụp phải kia, hẳn là Khương Nghị.
Mà đêm đó, chính là buổi tối Nguyễn Trữ Khanh và Tô Thiên Thanh ăn cơm hẹn hò với nhau. Cũng chính vào đêm đó, chiếc xe thể thao của bọn họ bị một chiếc SUV màu đen đi từ con đường tối bên cạnh lao ra đυ.ng phải lề đường, xảy ra tai nạn xe cộ.
Tất cả những chuyện này, không khỏi quá mức trùng hợp. Ngày Khương Nghị nhảy lầu hụt đã nói với Phùng Sở Sở, anh ta tin chắc Nguyễn Trữ Khanh cuối cùng vẫn sẽ về bên cạnh mình. Nhưng nếu anh ta phát hiện Nguyễn Trữ Khanh căn bản đã vĩnh viễn bỏ đi thì anh ta sẽ có cảm tưởng thế nào? Và nếu anh ta biết người đã cướp Nguyễn Trữ Khanh khỏi anh ta, chính là Tô Thiên Thanh, người lúc trước đã khuyên anh ta không nên nhảy lầu, cứu anh ta một mạng, thì sẽ có phản ứng ra sao?
Phùng Sở Sở không dám nghĩ thêm nữa, vốn là thân thể mềm nhũn vô lực, không biết từ đâu bỗng dâng lên một luồng sức mạnh. Cô lập tức bật lên từ trên xe lăn. Không quan tâm đám ký giả đang lao tới muốn hỏi cô chuyện gì, đẩy hết những người trước mặt ra, chạy về phía sân khấu.
Mà trên sân khấu, Khương Nghị đã đứng trước mặt Tô Thiên Thanh. Rất hiển nhiên, bọn họ đều nhận ra đối phương, mặc dù Tô Thiên Thanh không biết Khương Nghị đến đây để làm gì nhưng vẫn điều bảo vệ đi, để cho anh ta lên trên sân khấu. Từ trong ánh mắt của anh ta, Tô Thiên Thanh có thể nhận thấy, Khương Nghị có lời muốn nói với anh.
Khương Nghị nhìn Tô Thiên Thanh, trên gương mặt lộ ra một tia cười quỷ dị, tay phải từ từ đút vào trong túi, giống như muốn lấy thứ gì đó ra. Đúng lúc này, Tô Thiên Thanh chỉ cảm thấy đằng trước có người nhào tới, lập tức va vào người anh, cả hai cùng nhau men theo mép sân khấu lăn xuống dưới.
Lực chú ý của các phóng viên lập tức bị thu hút, đồng loạt nhìn bọn họ, muốn xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tô Thiên Thanh cũng có chút khó hiểu, nhìn người trong ngực, lại thấy là Phùng Sở Sở, nửa vui mừng nửa kinh ngạc nói: "Sở Sở, sao vậy?"
Phùng Sở Sở không nói gì, nhanh chóng bò dậy, nhìn Tô Thiên Thanh đang phủi bụi trên người mà nói: "Anh phải cẩn thận, người kia muốn gϊếŧ anh!"
"Tại sao?" Tô Thiên Thanh nhìn Khương Nghị còn đang đứng trên sân khấu, khó hiểu nói, "Tôi đã từng cứu anh ta một mạng, em không nhớ sao?"
"Nhưng anh lại đoạt mất Nguyễn Trữ Khanh, cho nên anh ta sẽ không bỏ qua cho anh đâu." Phùng Sở Sở giờ phút này mặc dù rất căng thẳng nhưng vẫn cố gắng trấn định, tận lực đè nén tâm trạng của mình.
"Tô Thiên Thanh, anh tưởng là, tôi sẽ cảm kích anh đã cứu tôi một mạng sao?" Khương Nghị đứng trên sân khấu, đột nhiên thét lớn một tiếng, kéo áo khoác ra, lộ ra một hàng thuốc nổ đang buộc trên người. Mà trên tay anh ta giờ phút này đang cầm một chiếc bật lửa, bộ dạng kia, làm cho người ta có một loại ảo giác không chân thực, giống như đang tiến vào rạp chiếu phim, đang xem một bộ phim dở òm khoa trương mà đầy giả tạo.
Nhưng đời thật, có đôi lúc còn khoa trương mà giả tạo hơn phim ảnh nhiều, trước mặt Phùng Sở Sở giờ đang trình diễn một màn như thế. Khương Nghị vừa khóc vừa rống to uy hϊếp nói: "Gọi Trữ Khanh đến đây, tôi muốn gọi Trữ Khanh đến, nếu không, tôi sẽ đồng quy vu tận với các người!!!"
"Có phải lần trước lúc anh ta nhảy lầu, bị va vào đâu nên hỏng đầu rồi?" Tô Thiên Thanh ghé lại bên tai Phùng Sở Sở, nghiêm trang nói.
Phùng Sở Sở đẩy đầu anh ra, không nhịn được nói: "Lần trước anh ta có thể vì chút chuyện cỏn con như vậy mà nhảy lầu, đầu óc còn tốt đi đâu được nữa."
"Nói cũng phải."
"Làm sao bây giờ? Mặc anh ta nổi điên sao?"
"Còn làm sao được? Em cho là Nguyễn Trữ Khanh sẽ tới hay sao?" Tô Thiên Thanh nhún nhún vai, bắt đầu sơ múi của Phùng Sở Sở, miệng không ngoan ngoãn tiến đến gần mặt cô, len lén hôn một cái.
Cử động này bị Khương Nghị thu hết vào trong mắt, tựa như đổ dầu vào lửa vậy, lập tức bùng nổ: "Tô Thiên Thanh, đồ đàn ông xấu xa, lừa gạt Trữ Khanh, bây giờ lại ở bên Sở Sở. Anh không phải là người!"
"Anh mới không phải người, cả nhà các anh đều không phải người!" Chung Tiền Danh không biết chui ra từ đâu, nhại theo giọng điệu của Khương Nghị, chọc anh ta chơi.
Phùng Sở Sở nhìn mấy người đứng ở hiện trường, đầu to ra gấp đôi, bọn họ hình như không biết Khương Nghị thực sự muốn làm thật thì phải. Nếu anh ta thực sự cho nổ tung đống thuốc nổ trên người, vậy thì mọi người sẽ đi gặp Diêm Vương hết.
Khương Nghị bị Chung Tiền Danh làm cho nghẹn uất nói không ra lời, quệt nước mắt, nén hết khí lực toàn thân, điên cuồng hét lên nói: "Hôm nay tôi liều mạng với các người!!"
"Anh gây rối đủ chưa?!" Giọng nói của Nguyễn Trữ Khanh đột nhiên như vọng từ trên trời xuống, vang lên trong đại sảnh. Mọi người quay đầu qua nhìn, quả nhiên thấy cô đứng ở cửa, bên cạnh còn có một người phụ nữ khắp người tỏa ra khí chất uy nghiêm.
Phùng Sở Sở có thể nhận ra, người phụ nữ kia, chính là chị của Khương Nghị, Khương Hinh.
Khương Hinh xem ra còn giận hơn cả Nguyễn Trữ Khanh, ba bước gộp thành hai xông lên sân khấu, vươn tay đoạt lấy chiếc bật lửa trong tay Khương Nghị, bổ nhào vào trên người anh ta mà đánh, vừa đánh vừa mắng: "Đồ không có tiền đồ, vì một người đàn bà, có đáng để em phải như vậy không? Giờ ngay cả mạng em cũng không cần, đúng không, em mà cũng tính là đàn ông à?!!"
Khương Nghị trong khoảnh khắc nhìn thấy chị gái mình đã ngẩn hết cả người, lại bị ăn một trận đòn đau xong, khóc càng thêm thương tâm, ngã vào lòng chị gái, nức nở nói: "Trữ Khanh cô ấy, cô ấy không cần em nữa, cô ấy nói em không thể rời khỏi chị, cho nên cô ấy không cần em nữa."
Khương Hinh cũng bị cảm xúc của em trai lây lan, ôm lấy anh ta an ủi: "Không sao, cho dù cô ta không cần em, chị cũng vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi em."
Nguyễn Trữ Khanh đứng dưới sân khấu, nhìn chị em bọn họ biểu hiện như vậy, cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Tô Thiên Thanh và Phùng Sở Sở cũng đang ôm nhau bên cạnh, tiến lên trước, khách khí nói: "Sở Sở, chúc mừng cậu."
"Chúc mừng tôi?" Phùng Sở Sở khó hiểu, "Chúc mừng cái gì? Chúc mừng tôi thành công bị Dương Quang bắt cá hai tay?"
Nguyễn Trữ Khanh ngượng ngập cười một tiếng, chỉ vào Tô Thiên Thanh nói: "Chúc mừng cậu, trở thành người chiến thắng cuối cùng của cuộc thi này." Nói xong, Nguyễn Trữ Khanh xoay người, rời khỏi đại sảnh.
Phùng Sở Sở nhìn bóng lưng của cô ta, càng thêm khó hiểu, xoay người nhìn Tô Thiên Thanh hỏi: "Vừa rồi cô ta nói vậy là có ý gì?"
Tô Thiên Thanh cười lên xấu xa, ôm chặt lấy cô, quay về phía đám phóng viên đã phục hồi lại tinh thần mà chép miệng, cười nói: "Ngày mai nhớ xem báo nhé, trên đó đều là ảnh của em hết đấy."
"Tại sao?" Phùng Sở Sở giống như đột nhiên ngớ ngẩn vậy, đầu óc không vận hành nổi.
"Bởi vì anh vừa mới tuyên bố, anh chọn em làm bạn gái của anh."
"Anh đánh..." Chữ "rắm" của Phùng Sở Sở còn chưa kịp ra khỏi miệng, đám phóng viên đã ùa tới, điên cuồng chụp hai người bọn họ, liên tiếp đưa ra các loại vấn đề yêu cầu cao độ.
Tô Thiên Thanh thực ra có chút bất mãn nho nhỏ trong lòng, mấy tên đáng chết kia, vừa thấy thuốc nổ tới, chạy còn nhanh hơn chó, trừ có vài vị thực sự quá mức nhiệt tình yêu thương công việc này, tranh trang đầu đã thành thói quen, không sợ chết ở lại cùng bọn họ ra. Kết quả bây giờ nguy cơ vừa mới qua, cảnh sát còn chưa có tới, bọn họ đã không chờ được mà vọt vào, cả một lũ mặt đầy vẻ giả nhân giả nghĩa tươi cười, bắt đầu lấy danh nghĩa công việc, quấy rầy anh và Phùng Sở Sở.
Phùng Sở Sở nào có gặp phải trận thế như thế này bao giờ, trước chỉ có cô đi phỏng vấn người khác, lần đầu tiên bị nhiều người chú ý như vậy, cô vô cùng không quen. Nghiêng đầu qua chỗ khác, thấy Tô Thiên Thanh đang nhìn mình mỉm cười, vừa mới nghiến răng định nói gì đó, lại nghe thấy giọng nói của anh vang lên bên tai: "Cười đi, cười đẹp một chút, sẽ lên báo và ti vi đấy."
Phùng Sở Sở bị những gì anh nói làm cho sợ hết hồn, vội vàng nặn ra một nụ cười, trong lòng vẫn chửi rủa cho đến khi tất cả đám phóng viên đi hết mới thôi.
Cuối cùng tất cả mọi người đều giải tán, chỉ còn lại đồng nghiệp ở tòa soạn và Tô Thiên Thanh cùng với Chung Tiền Danh, Phùng Sở Sở vừa định lên cơn bốc hỏa, chất vấn xem chuyện gì đang xảy ra, lại thấy cửa đại sảnh mở ra, La Giai Cầm đã lâu không gặp đang e dè bước vào.
"Giai Cầm, sao cậu lại đến đây? Đến tìm mình sao?" Phùng Sở Sở rất nhiệt tình bước lên, kéo tay cô ấy hỏi.
La Giai Cầm có chút ngượng ngùng, khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không phải, mình tới tìm anh Lưu Dục, bọn mình đã hẹn trước sẽ cùng nhau ăn cơm."
"Lưu Dục?!" Phùng Sở Sở quay đầu, nhìn Lưu Dục đang sải bước như sao chổi tới, trên mặt lộ ra vẻ khó mà tin nổi. Ngày hôm nay, cô quả thực đã bị kinh sợ rất nhiều.