Chương 1: Thi Ngẫu

Trên đường phố hoang vu , một con Zombie đang vô ý thức du đãng.

Hắn có chút toét miệng, một tia nước bọt trào ở bên môi, trong đôi mắt phiếm hồng lộ ra hàn quang khϊếp người .

Tại phía trước cách hắn không xa, là một siêu thị nhỏ bị bỏ hoang. Bên trên cửa thủy tinh tung tóe đầy vết máu màu nâu , xuyên thấu qua cửa thủy tinh mở rộng có thể mơ hồ nhìn thấy kệ hàng xiêu xiêu vẹo vẹo bên trong, cùng một số thực phẩm tản mát ở chung quanh .

Tại phía sau cửa siêu thị, còn có một tên Zombie trung niên nam tính đang từ từ di động tới. Nhìn quần áo, hẳn là nhân viên siêu thị.

Cái tên Zombie này chậm rãi tới gần siêu thị, tại cùng trung niên nam tính Zombie gặp thoáng qua về sau, hắn đột nhiên từ trong ngực móc ra một thanh trảm cốt đao, quay người dùng sức chặt đứt cổ của đối phương.

Máu tươi văng khắp nơi, thi thể không đầu kia lập tức ngã xuống đất.

Mà con Zombie hành động quỷ dị này thì lập tức đi ra phía sau quầy thanh toán cầm lấy một túi mua sắm, bắt đầu nhanh chóng thu thập đồ ăn trong siêu thị...

"Hô... Mệt chết..."

Trong một phòng gian mờ tối, đầu Lăng Mặc đầy mồ hôi, đang thỏa mãn nhìn trong tay tràn đầy một cái túi đồ ăn và các loại đồ dùng hàng ngày.

Mà ở trước mặt hắn, thì chỉ có con Zombie trong siêu thị kia. Nhưng ánh mắt tên Zombie này nhìn Lăng Mặc, cũng không có nửa điểm ác ý, thậm chí có chút trống rỗng.

"So với trước mấy ngày tiến bộ nhiều lắm, hiện tại rốt cục có thể tiến hành điều khiển linh hoạt rồi."

Lăng Mặc đưa mắt nhìn sang con Zombie, khóe miệng nở một nụ cười.

Nửa tháng trước, một loại virus kiểu mới xuất hiện, để thế giới này trong nháy mắt biến thành cái lò sát sinh thảm thiết.

Vô số nhân loại biến thành Zombie... Xác thực mà nói, hẳn là sau khi bị virus lây nhiễm, mất đi ý thức bản thân, chỉ có thể là đám quái vật gϊếŧ chóc điên cuồng...

Mà những người sống thì không thể không giống như chuột, trốn ở nơi hẻo lánh bên trong thành thị cầu sinh.

Nhưng Lăng Mặc vốn chỉ là người bình thường, nhưng từ khi tận thế, lại phát hiện mình có thể điều khiển Zombie.

Hắn có thể cảm giác được mình và Zombie có tồn tại một tia liên hệ mơ hồ, trong cái đầu rỗng tuếch của Zombie giống như một con rối không có chút tư tưởng, mà hắn thì có thể đem tư tưởng của mình đi vào, từ đó điều khiển Zombie hành động.

Nhưng lần đầu thử thì phi thường gian nan, Zombie thường thường giữa chừng đột nhiên thoát ly sự chưởng khống của hắn, thậm chí có vài lần nguy hiểm tới tính mạng.

Theo số lần thử tăng lên, Lăng Mặc rốt cục nắm giữ tới một chút phương pháp, cái này không chỉ giúp hắn có thể duy trì sự điều khiển tới Zombie, còn có thể điều khiển Zombie đi lại bốn phía, thu thập đồ ăn cùng nhu yếu phẩm giúp mình.



Chỉ có điều khoảng cách hai bên không thể quá xa, cái này khiến Lăng Mặc có chút buồn bực.

Hắn cảm giác mình bây giờ chính là tên điều khiển Zombie, cánh ta còn chưa đủ dài, thủ pháp điều khiển cũng không thuần thục.

Nhưng có thể lợi dụng Zombie để sinh tồn an toàn hơn, Lăng Mặc cũng đã cảm thấy phi thường hài lòng với loại năng lực này. Hắn quyết định gọi công năng điều khiển Zombie này là: Thi Ngẫu.

Đang trong quá trình thao túng Thi Ngẫu, Lăng Mặc cũng mơ hồ cảm giác được, thời điểm mình điều khiển đối phương, một loại cuồng bạo cảm giác cũng đồng thởi ảnh hưởng tới chính mình.

Loại ảnh hưởng này là tốt hay là xấu, hiện tại hắn còn chưa rõ ràng...

Những ngày này Lăng Mặc cũng đối với tập tính của Zombie có hiểu một chút, trên lý thuyết, những Zombie này cũng không phải là người chết sống lại, mà là người sống bị virus lây nhiễm.

Bất quá, mặc dù nhục thể còn là người sống, nhưng trên tinh thần đã hoàn toàn là quái vật. Bọn hắn công kích người sống sót chưa bị lây nhiễm, cắn xé huyết nhục những người này, mà lực lượng lại lớn đến kinh người, mạnh hơn người bình thường được nhiều.

Loại virus này hoàn toàn phá hủy lý trí của bọn hắn, chỉ huy tư tưởng của bọn hắn, để bọn hắn biến thành những tên đao phủ chỉ còn bản năng gϊếŧ chóc.

Theo Lăng Mặc, loại Zombie này so với trong game hắn chơi, trong phim ảnh các thứ còn đáng sợ hơn, bởi vì bọn chúng bảo lưu lấy ngũ giác. Mặc kệ là thanh âm hay là hương vị, đều sẽ bị bọn chúng chú ý sau đó là bị công kích điên cuồng.

"Mặt trời sắp xuống núi, hôm nay nên đi về trước."

Chỗ khu dân cư này cũng không tính là an toàn, chỉ là địa phương Lăng Mặc tập điều khiển Thi Ngẫu lúc lâm thời.

Đem vật tư hôm nay thu thập đều nhét vào ba lô xong, Lăng Mặc lung lay có chút nhức đầu đầu, thao túng Thi Ngẫu đứng lên.

Khoảng cách gần nhìn tên Thi Ngẫu này mặt đối mặt, trong lòng Lăng Mặc vẫn cảm thấy có chút quái dị.

Mặc dù không tản mát ra mùi hôi thối giống trong phim ảnh, nhưng trên thân Zombie lại có mùi máu tanh nồng đậm như cũ. Virus lây bệnh khiến sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt không huyết sắc, một đôi mắt hiện ra hồng quang, nhìn vào khoang miệng hơi mở ra , còn có thể trông thấy trên hàm răng dính vài mẩu thịt đỏ tía.

Không cần nghĩ, cái này nhất định là tàn lưu lúc trước hắn ăn người...

Con Zombie này hình dạng cũng không tệ lắm, là tên ước chừng mười bảy mười tám tuổi thiếu niên, nhưng bây giờ bộ dáng này lại làm cho người cảm thấy quả thực là chỉ ác quỷ.

"Đi thôi đi thôi..."

Lăng Mặc cưỡng chế cảm giác buồn nôn, khống chế Thi Ngẫu đi đi xuống lầu.

Mặc dù có Thi Ngẫu mở đường, nhưng cũng không có nghĩa là mình đã an toàn. trong tay Lăng Mặc cầm một thanh dao chặt xương sắc nhọn, cẩn thận đi sau lưng Thi Ngẫu.

Từ nơi này tới trụ sở tạm thời của hắn, cần phải xuyên qua một con đường cái. Thời điểm buổi sáng tới đây, Lăng Mặc tìm chút pháo, trước tiên tạo chút động tĩnh ở phương hướng khác, đem đa số Zombie trên con đường này hấp dẫn tới. Dù vậy, vẫn còn có chút Zombie trên đường du đãng.



Hữu kinh vô hiểm đi qua giao lộ, sau đó Lăng Mặc phát hiện, phiền toái tới.

Hai con Zombie ngăn ở giao lộ, cũng không biết là từ đâu phóng tới, trên thân đầy vết máu tươi tung tóe, trong đó có một con còn cầm nửa cái cánh tay, đang cúi đầu gặm điên cuồng.

Trong tỉnh này chừng ngàn vạn nhân khẩu, mỗi ngày đều có người sống sót vì tìm kiếm thức ăn mà mất mạng, người chết cũng không hiếm lạ.

Chỉ có điều nhìn thấy cái hài cốt cánh tay kia, Lăng Mặc vẫn còn có chút cảm giác thỏ tử hồ bi. Bởi vì có năng lực, mình mới có vốn liếng để sống được tốt hơn, tuyệt không thể bởi vì nhất thời chủ quan, biến thành điểm tâm cho những quái vật này.

Lăng Mặc cẩn thận thao túng Thi Ngẫu hướng bọn chúng đi gần tới, vừa tới gần, đã giơ thanh dao chặt xương lên chém bay đầu.

Mà thời điểm con Zombie khác bị thanh âm phát ra hấp dẫn lực chú ý, Lăng Mặc đang cầm đao bỗng nhiên vọt tới phía sau hắn, một đao đâm vào sau ót tên Zombie kia.

Hai con Zombie gần như đồng thời mất mạng, sau khi dùng sức đem đao rút ra, Lăng Mặc một cước đạp lăn thi thể trước mặt.

Dưới tình huống mình có cơ hội động thủ, Lăng Mặc sẽ không bỏ qua, điều khiển Thi Ngẫu mặc dù rất hữu dụng, nhưng mình nhất định cũng phải có năng lực tự vệ.

Mà lại Lăng Mặc mơ hồ cảm giác được, lúc mình chém gϊếŧ Zombie, loại cảm giác cuồng bạo trong thể nội kia ngay lúc đó mơ hồ quấy phá, lúc đem đao rút ra, hắn thậm chí mơ hồ cảm nhận được một tia kɧoáı ©ảʍ.

"Virus có lẽ không thông qua liên hệ tinh thần truyền nhiễm đi... Nếu truyền nhiễm, vậy tại sao mình biến dị?... Không phải do virus ảnh hưởng, cái này đến tột cùng là cái gì đây..."

Lăng Mặc đối với loại biến hóa rất nhỏ này mười phần để ý, nhưng tạm thời còn chưa có đầu mối gì.

Chỉ có điều có thể gọn gàng chém gϊếŧ Zombie, thủ pháp cũng càng ngày càng thuần thục, chuyện này đối với Lăng Mặc mà nói cũng coi là chuyện tốt.

Tại trước tận thế, hắn bất quá là người bình thường, thời điểm lần đầu tiên đánh gϊếŧ Zombie không chỉ có trải qua mạo hiểm, mà còn cảm giác được một trận hoảng sợ, thậm chí đầu óc đều có chút choáng váng.

Nhưng vì sinh tồn, sức chiến đấu nhất định phải tăng lên.

Mà trong lòng Lăng Mặc, từ đầu đến cuối chỉ nhớ tới một người. Mà muốn điều khiển Zombie thành thục nhanh như vậy, ngoài việc tận lực thu thập nhiều vật tư nhất có thể, cũng là vì xuyên qua phiến khu vực này, đi tới tìm nàng...

...

Editor: Dz2k5

Momo: 0784992404

Đây mới là tác phẩm thứ hai mình edit thôi, tay nghề vẫn chưa cao lắm, nếu mn muốn ủng hộ mình đăng nhiều chương hơn thì donate qua momo hoặc ủng hộ tlt nha (Nhưng nếu có thể thì gửi tiền qua Momo đi. Pleaseeee!)