Begin - Rắc rối bắt đầu:
Trời đất! Tên đàn em vô phép lúc nãy . Sao vậy trời! Số mình là số con mực hay sao .
.
- Gì nữa vậy? Buông tay chị ra !!!!!!!!
- Cái đó đâu rồi ????
- Cái đó là cái nào nào? Thật khổ hết chỗ nói .
- Cái móc di động của tôi đâu rồi ?
Hắn ta la lớn đến nỗi làm tôi giật bắn mình.
- Cái móc di động gì nữa đây? À à, cái đó hả? Thì nó nằm ở cái di động của em chứ đâu nữa!!!
- Không cóoooooooooooo!!!!!!!!
Nó lại ré nữa rồi, cú này chắc thủng màng nhỉ quá! .
- Thế thì chị chịu thôi chứ biết sao nữa, khi đem trả em nó vẫn còn mà.
- Không nói nhiều! phải tìm lại cho tôi, không thì tôi không để yên đâu!
Trời trời, nó đang nói cái gì thế nhỉ ? Không để yên ư????
- Này cậu em ! – Tên quá vật cất tiếng sau một hồi trợn tròn mắt vì kinh ngạc
- Ai cho phép em trai đến lớp của anh mà làm loạn hả? Không coi ai ra gì, hỗn xược nó vừa thôi !!!. ( lần này thì hắn ta giận thiệt rồi)
- Kệ tôi, tôi tìm chị ta không liên can gì đến anh, đừng nhúng vào chuyện của người khác.
- Cái gì? Nói lại nghe? Không liên can gì à? Cậu em được lắm!!! Tự dưng đến đây rồi to tiếng, nạc nộ bạn gái tao mà không liên can gì đến tao à???????????
., chậc, giọng điệu thay đổi nhanh quá, mới anh em giờ mày tao rồi. Mà khoan, hắn ta vừa nói gì nhỉ? bạn... bạn gái à? Mình là bạn gái của hắn? khi nào chứ???
- Này quái vật, nói cái gì thế hả???
(tới lượt tôi giận rồi đây)
- You ngồi yên đó và im lặng đi, để thằng nhóc này cho tôi. Nghe rõ chưa?
Trời! hắn ta dám la tôi nữa! Nhưng không hiểu sao tôi lại sợ hắn và ngồi im mới lạ ( mày điên thật rồi Di à! .)
- Bạn gái hay bạn trai gì thì kệ anh, tôi không cần biết, chị ta lo mà trả lại cho tôi cái móc di động, không thì đừng hòng yên thân!
- Này nhóc em, mày nói năng cho đàng hoàng nghe, mày mất di động người ta nhặt được đem trả rồi mà còn lên giọng đại ca như thế nữa à? Mày to gan thật. Lại còn dám dọa nạt bạn gái của tao nữa chứ! Bộ muốn chết hả?
Sao hắn ta biết vụ di động vậy cà? Lạ thiệt? Chẳng lẽ lại theo dõi mình?
- Anh đừng nhiều lời, tôi không sợ đâu, bằng mọi giá chị ta phải trả lại cho tôi
- A thằng ranh này! Kiểu này thì không thể nhịn được rồi
Tình hình căng rồi đây! Sắp đánh nhau đến nơi rồi, không ổn, không ổn....
- Thôi đi! Cả hai nín cho tôi nhờooooooooooooo!!!!
( to không thể tả .)
Công hiệu thật, cả hai im bặt....
- Này em trai, thực tình chị không biết đến việc mất cái móc di động> Nhưng vì là người giữ nó trước khi đưa lại cho em nên vụ việc này chị cũng có một phần trách nhiệm. Em cứ về lớp, chị sẽ cố gắng tìm để trả lại, nhưng nếu không có thì chị cũng chịu. Thôi em về đi không chị kêu giám thị lên bây giờ. ( Tôi cố tỏ ra dữ dằn hơn bao giờ)
Tần ngần một hồi, cậu em vô phép cũng cất tiếng:
- Đưa cho tôi tờ giấy!
- Làm gì?
- Cứ đưa đây!
Hắn ta lúi húi viết cái gì đó lên mảnh giấy rồi đưa lại cho tôi.
- Đây là số điện thoại của tôi, khi nào tìm được đề nghị gọi
- Uh!
- Còn nữa... chị đọc số điện thoại và địa chỉ nhà của chị đi!
- Ơ! để làm gì??
- Nếu chị không liên lạc thì tôi còn biết đường tìm chị tính sổ.
- ., thật là....được thôi 297109, số 5 đường X
- Ok , tôi về .
Nói xong cậu ta bỏ về, tất cả mọi người vẫn còn ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra .!
- Sao you để nó về yên thấm thế?
- Chứ định đánh nhau à? Mà này, tôi là bạn gái của bạn hồi nào mà dám tự nhận thế?
- Vậy chứ không thích à? Vinh dự lắm đó!!!..
- Thích con khỉ! Làm ơn cho tôi yên, tôi ghét cậu không hết thì lấy đâu ra bạn trai với bạn gái hả?
- Không sao, miẽn tôi thích you là được ..
Cái cậu này, thật là không thể sống nỗi....
Khϊếp thật, ngoài cửa sổ, hàng trăm con mắt đang dán vào tôi. Khó sống rồi đây .
Trên đường ra cổng, tôi cứ miên man suy nghĩ về những điều đã xảy ra. Hôm nay là ngày gì không biết, đã xui xẻo lại còn gặp những người không đâu .! Một ông anh lớp trên phách lối, một ông bạn cùng bàn vô duyên, lại thêm một cậu em lớp dưới vô phép. Chậc, mới ngày đầu mà đã thế này, rồi sau biết làm sao đây .
Haizzz........
Mà khoan, theo tôi nhớ thì mình sáng nay đi học bằng xe đạp chứ không phải bằng....chân. Ôi, chìếc xe của mình!!! Tại sao có thể đãng trí đến mức này nhỉ? .
Sau cú va chạm hồi sáng thì nó vẫn còn nằm ngoài vỉa hè cạnh trường. Có khùng mới cho rằng nó không bị mất .! Đó lại là chiếc xe đầu tiên ba mua cho tôi nữa chứ( tại từ nhỏ đến giờ toàn được chở đi đón về không hà ..)
Thế là ba chân bốn cẳng tôi phóng ra cổng, bằng nhãn lực trời cho tôi cố tìm con ngựa sắt tôi nghiệp của mình......Nhưng đúng là nó mất thật .!
@_@
Oa oa , chết thật rồi, mất xe thật rồi, kiểu này về nhà chỉ có bị cạo đầu thôi .
Đúng như tôi dự đoán, vừa vào nhà chưa trình bày hết câu đã “được” mắng xối xả vào mặt. Cũng phải thôi! Ai bảo hậu đậu làm gì. ( May là tóc vẫn còn ..)
Hôm nay đúng là thứ sáu ngày mười ba mà .