Chương 2: Làm sao để chứng minh?
“Hả?”
Trang Hiểu mới tỉnh ngủ, đầu óc còn có chút mơ hồ.
Anh ấy lại có cảm giác déjà vu hơi mạnh mẽ? Có vẻ như hôm qua anh đã thấy một tin tức tương tự.
"Mình nhớ là 7-0 thì phải..."
Sau khi đứng dậy, Trang Hiểu gãi bụng rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Nhưng khi anh giơ tay lấy bàn chải đánh răng và cốc nước súc miệng, anh đã choáng váng - trên tường có hai cốc nước đang treo, thậm chí còn có hai chiếc bàn chải đánh răng.
Rõ ràng là anh sống một mình, vậy tại sao anh lại có hai bộ vệ sinh cá nhân?
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trang Hiểu nhanh chóng chạy về phòng ngủ, mở điện thoại ra thì tin nhắn đã biến mất.
Trang hiểu choáng váng.
“Tin nhắn đâu?”
Rõ ràng là anh chưa từng xóa tin nhắn, nhưng lúc này, chỉ có vô số tin nhắn rác nằm trong hộp thư, chiếm hết bộ nhớ của điện thoại.
Trang Hiểu quay người lại và chạy vào phòng tắm lần nữa. Ánh mắt anh nhanh chóng chuyển đến hai cốc nước súc miệng và hai chiếc bàn chải đánh răng.
Cả hai đều là bàn chải điện, một chiếc màu xanh đậm với những giọt nước nhỏ giọt, đó là cái anh vừa mới sử dụng.
Chiếc còn lại có cùng kiểu dáng, màu hồng và trắng. Trang Hỉêu đưa tay ra và chạm vào thì thấy lông bàn chải đã khô.
Anh liếc nhìn lại và thấy hai chiếc khăn mặt treo trên tường. Một chiếc hơi ẩm là chiếc anh đã sử dụng, trong khi chiếc còn lại cũng đã khô.
Trang Hiểu lại mở điện thoại và xem sổ địa chỉ và danh bạ WeChat. Không có ai có tên như [em bé], [vợ], [con dâu] và tất cả những người trong danh bạ anh đều biết.
Trang Hiểu đặt điện thoại xuống, xoay người rời khỏi phòng tắm.
Mười phút sau, anh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, lặng lẽ rót một tách trà nóng, sau đó lấy giấy bút ra và bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
“1. Ngoại trừ bàn chải đánh răng, cốc nước súc miệng và khăn mặt dự phòng trong phòng tắm, không có dấu hiệu nào cho thấy có người thứ hai sống trong nhà. Không có quần áo, giày dép hay mỹ phẩm.
“2. Tin nhắn biến mất, nhưng mình chắc chắn rằng đã thấy nó, bởi vì sáng nay mình bị đánh thức bởi tiếng chuông tin nhắn và chắc chắn mình cũng không xóa tin nhắn.”
"3. Mình nhớ rõ trận đấu vòng loại World Cup giữa Trung Quốc và Nhật Bản vừa kết thúc, nhưng tin tức trên điện thoại vừa rồi thông báo rằng trận đấu sẽ chỉ bắt đầu vào tối nay. Mình đã kiểm tra và điều đó không sai."
Sau khi viết xong, Trang Hiểu cầm cuốn sổ tay lên, cẩn thận xem xét ba mục khiến anh cảm thấy không nhất quán.
Việc phải làm bây giờ là xác minh từng mục một.
Mục đầu tiên hiện tại không thể được xác minh, nhưng mục thứ hai thì có thể.
Trang Hiểu xé tờ giấy, gấp lại và đặt vào túi trước ngực, sau đó gọi điện đến công ty để xin nghỉ phép.
Công ty nói hôm nay sẽ tổ chức tiệc chào mừng đồng nghiệp mới nhưng thấy anh ấy vẫn nhất quyết xin nghỉ phép nên họ vẫn đồng ý cho anh ấy nghỉ.
Sau khi cúp điện thoại, Trang Hiểu vội vã đến đồn cảnh sát đường Long Đằng. Đổng Trạch Vũ là cảnh sát ở đó và cậu ấy có thể giúp anh kiểm tra tin nhắn được gửi từ đâu.
Trên chiếc ô tô màu đỏ, Trang Hiểu phi thẳng một mạch đến đồn cảnh sát đường Long Đằng. Sau khi khóa cửa xe, Trang Hiểu gọi điện cho Đổng Trạch Vũ. Một lúc sau, Đổng Trạch Vũ ra ngoài và đưa anh vào cơ quan.
Đổng Trạch Vũ rót cho anh một cốc nước nóng, sau đó thấy anh liên tục nhìn quanh, liền cười nói: “Sao hôm nay cậu có nhã hứng đến cơ quan của tớ vậy. Hôm nay cậu không đi làm à? Nếu không thì tối nay cũng nhau xem bóng đá nhé?”
“Tớ cần cậu giúp.”Trang Hiểu đi thẳng vào vấn đề. “Cậu có thể giúp tớ kiểm tra lịch sử tin nhắn không?”
Đổng Trạch Vũ cười khổ: “Bạn tôi ơi, cảnh sát chúng tớ không được phép vô cớ kiểm tra thông tin của người khác.”
“Là thông tin của tớ.”
Trang Hiểu uống một ngụm nước nóng, “Tớ muốn kiểm tra xem tin nhắn được gửi đến lúc nào và ai là người gửi.”
“Không thành vấn đề.” Đổng Trạch Vũ mở máy tính và bắt đầu thao tác. “Tin nhắn gì?”
Trang hiểu bắt đầu kể lại.
Đổng Trạch Vũ gần như không thể ngừng cười, “Cậu giỏi thật đấy. Cậu tự gửi tin nhắn như vậy cho chính mình à? Vậy mà cậu còn nói thật sự đã có bạn gái. Cậu chỉ cần nói với tớ, tớ có thể giới thiệu cho cậu vài mối xem mắt.”
Trang Hiểu bình tĩnh nói: “Trước tiên cậu cứ kiểm tra cái đã.”
Vậy là điểm đầu tiên đã được xác minh. Đổng Trạch Vũ cũng có cùng quan điểm với anh rằng anh ấy độc thân và chưa có bạn gái.
Bây giờ tới điểm thứ hai
Trạch Vũ làm việc trên máy tính một lúc rồi vô thức nhướng mày, “Hả?”
Trang Hiểu nghiêng người tới hỏi: “Sao vậy?”
Đổng Trạch Vũ quay lại nhìn anh và nói: "Số điện thoại di động của cậu từ mười hai giờ tối qua đến tám giờ sáng nay không gửi bất kỳ tin nhắn nào, và tất nhiên là cũng không nhận được bất kỳ tin nhắn nào."
Dừng một chút, cậu ta do dự nói: “Trang Hiểu, không phải là cậu đang trêu tớ chứ?”
“Cậu đùa à? Tớ sẽ không bao giờ tự biến mình thành trò cười đâu.” Trang Hiểu trừng mắt hỏi Đổng Trạch Vũ: “Hay là cậu không thể kiểm tra nhưng sợ ảnh hưởng tới mối quan hệ của chúng ta nên nói là đã kiểm tra rồi.”
“Thật đó, thực sự không phải vậy đâu.” Trạch Vũ dở khóc dở cười: “Tớ còn tưởng cậu đang trêu tớ vì điện thoại cậu thật sự không có tin nhắn nào cả.”
Trang Hiểu cau mày không nói gì.
Đổng Trạch Vũ nhìn thấy cảnh này cũng ngừng cười, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Trang Hiểu suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu kể lại câu chuyện ngày hôm qua.
Anh và Đổng Thái Sư lớn lên cùng nhau, tuy cậu ta hơi béo nhưng thật sự là một cảnh sát giỏi, anh rất tin tưởng cậu ấy.
Sau khi nghe câu chuyện, ánh mắt của Trạch Vũ hiện lên vẻ lo lắng, nhưng anh nhanh chóng dấu nó đi.
“Vậy phán đoán của cậu là gì?”
Trang Hiểu nhấp một ngụm nước, nghiêm túc hỏi: “Cậu biết cảm giác Deja vu đúng không?”
Trạch Vũ gật đầu, ""Hiện tượng tâm lý hippocampus", tôi có người bạn cùng lớp học ngành tâm lý học khi học đại học, và anh ấy đã kể cho tôi nghe về triệu chứng đó."
"Hiện tượng tâm lý hippocampus" hay còn gọi là déjà vu để diễn tả cảm giác mà trong đó, một người cảm thấy như đã trải qua tình huống hiện tại trước đây.
Điều này xuất phát từ sự liên kết của não, liên kết những hình ảnh tương tự với những thứ tương tự.
Ví dụ, nếu bạn không làm bài tập về nhà và khi đi ngủ vào ban đêm, bạn lo lắng ngày mai giáo viên sẽ bắt bạn đang đứng trong lớp nên bạn có một giấc mơ tương tự hoặc những liên tưởng hình ảnh tương tự trong não vào ban đêm.
Rồi ngày hôm sau, bạn quả thực bị phạt phải đứng. Lúc này, bạn sẽ có cảm giác như cảnh tượng này đã từng xảy ra trước đây.
"Vậy theo phán đoán của tớ thì hoặc những điều tớ vừa nói chỉ là cảm giác déjà vu, hoặc..."
Ngập ngừng một lát, Trang Hiểu lại bổ sung thêm lời tiếp theo, "Tớ đã trở về "ngày hôm qua"."
Đổng Trạch Vũ mở to mắt với sự lo lắng càng hiện rõ trên khuôn mặt, “Cậu có cần tớ gọi cho chú và dì không?”
Trang Hiểu nói: “Cậu có nghĩ tớ cần đi chùa Baima?”
Anh đương nhiên không phải đề cập đến điểm du lịch cấp 4A Đền Baima, mà là Bệnh viện Nhân dân thứ Năm của Đền Baima... nơi chủ yếu điều trị các bệnh tâm thần.
Trạch Vũ thở dài: “Tớ nghĩ rằng có thể là do dạo gần đây cậu chịu quá nhiều áp lực.”
“Tớ biết, nhưng tớ nghĩ không phải lý do đó.”
Trang Hiểu xoa cốc nước trong tay, “Tớ chỉ muốn chứng minh đây là deja vu hay là bệnh tâm thần, nhưng một mình tới thì không thể làm được. Tớ sẽ có thể nếu như có người giúp.”
Đổng Trạch Vũ ngồi thẳng dậy: “Chứng minh thế nào?”
“Cậu rất thích xem đá bóng đúng không?” Trang Hiểu hỏi.
“Đúng vậy, đội nhà của tớ là Nottingham Forest” Trạch Vũ khựng lại một lúc rồi phản ứng lại: “Không, bạn tôi, cậu muốn dự đoán kết quả trận đá bóng tối nay sao? Vòng loại World Cup? Tên ngốc này, ai cũng biết chúng ta không thể đại bại đội tuyển Nhật Bản.”
Trang Hiểu cười không nói gì.
Đổng Trạch Vũ đột nhiên mở mắt: “Không lẽ đội tuyển quốc gia của chúng ta đã thắng?”
“Câu nghĩ đi đâu vậy?” Trang Hiểu trợn mắt “Ta đương nhiên thua.”
“Chậc… vậy thì có ích gì? Ngay cả đứa ngốc cũng biết chúng ta không thể thắng.” Trạch Vũ biểu môi.
“Nhưng tớ biết tỷ số chính xác.”
Trang Hiểu giơ tay làm ký hiệu: “7-0, tỷ số cuối cùng là 7-0”
Hết chương.