Chương 5

Cộc...Cộc

Nó đứng trước cửa phòng hiệu trưởng gõ cửa. Nó khá hồi hộp. Thật ra đây là trường Kingstar của bác nó. Hồi nhỏ nó còn nhớ rõ Bác Nhật là anh họ của ba nó, rất yêu thương nó. Nó khẽ mỉm cười, hồi đó nó có 5 tuổ thôi nhưng nó nhớ như in bác Nhật nhìn nó rồi nhẹ nhàng bế bổng nó lên cao, khen nó dễ thương giọng bác rất trầm nhưng ấm áp vô cùng. Còn có nó còn nhớ Cố Kim Duyên nha, đó là vợ của Bác Nhật. Bác Duyên cũng rất hiền luôn cho kẹo khi mỗi lần nó bị anh hai nó lạnh lùng bơ nó. A ~ nó thật háo hức. Không lâu sau giọng nói thân quen từ sau liền truyền đến:

- Vào đi

Nó bước vào, hơi ngỡ ngàng bác Nhật già đi rất nhiều. Cũng phải, 11 năm trôi qua rồi mà. Nó khẽ mở lời, giọng có chút trẻ con:

- Bác Nhật

Bảo Nhật nhìn nó, cố xem là ai. Nhưng ông không thể nào nhớ ra ông chỉ ngờ ngợ cái giọng trẻ con này...Ông nghi hoặc hỏi:

- Thảo Nhi, có phải con?

- Vâng_Nó vui vẻ trả lời

- Nhưng mặt và quần áo của con...?_Bảo Nhật có chút vui mừng nhưng không hiểu nó lại định tặng cái gì cho trường của ông mà phải hoá trang thành bộ dạng này

- Hihi, chơi thôi bác_Nó cười gượng

- Thế sao về Việt Nam để trường Bác vinh hạnh nhận con vào học đây?_Bảo Nhật mỉm cười nói

-Bác à ba và hai con quá đáng lắm luôn. Con chỉ có trêu giáo viên, đánh nhau làm vỡ kính, đốt quần áo và bàn học của thằng Quang, cũng chỉ phá vườn nhà trường, phá hỏng cửa cổng....bla...bla...

- Được rồi thế là bị đuổi chứ gì?_Ông cắt ngang nói. Chứ để nó nói tiếp thì hết ngày mai cũng chưa xong. Bảng thành thích dài dằng dặc.

- Thì...vậy...ạ. Mà con học lớp nào bác?_Nó hỏi

- Để xem. 10b2 nhé cạnh 11a2 và 10a2 tầng 2 đó. Thiên Phong học 11a2 đó. Có gì qua gặp nó_Ông trả lời

- Ok_Nó trả lời rồi ra ngoài. Lòng có chút vui vẻ. Nó làm sao mà không nhớ Thiên Phong. Thiên Phong quan trọng như hai nó a. Anh họ nó - Dương Thiên Phong con của bác Nhật và Bác Duyên rất hay bênh nó nha và luôn bảo vệ nó nữa. Haha...tâm trạng của nó lâng lâng đâu còn để ý những ánh mắt kì thị xung quanh. Chà! Cuộc sống ở trường của nó sẽ khó khăn đây

---------------...................----------------

Nó ở trên tầng 2 tìm đi tìm lại vẫn không thấy 10b2 của nó hay 11a2 và 10a2 đâu. Tự hét thầm trong lòng tầng 2 gì mà rộng thế không biết. Thỉnh thoảng nó còn bị mấy người xung quanh thì thầm nói xấu nhưng nó đâu thèm chấp. Nó đang LẠC đó, mải tìm mà đâu chú ý xung quanh....Từ đâu đi đến 1 cô gái ngán chân nó, theo chiều nó kéo ả ngã cùng...

~~~~SẦM_BỊCH~~~~~

Tiếng va chạm vang lên, nó khó chịu ngước mặt. Người va phải nó là 1 bạn nữ xinh xắn, gương mặt non nớt vắt không ra sữa ( hôm qua Nhi mới học câu này xong á) mái tóc đen dài, thân hình chuẩn người mẫu nha. Nhưng....cái ánh mắt kì thị mọi người dành cho nó là sao? Người bị va là nó mà ta. Nó nhẹ đứng dậy, khẽ nhíu mày chân nó bị trật rồi cố chịu đựng cơn đau nó hướng người kia nói bằng giọng giả:

- Nè, cô đó va phải tôi không xin lỗi à.

Người nọ được 1 bạn bên cạnh đỡ quan tâm hỏi:

-Tử Châu, sao không?

Tử Châu cười trả lời cô bạn đó xong mới hướng nó trả lời:

- Mình không sao. Bạn ơi là bạn đâm mình trước...

Nó nghe không xuôi tai. Cái gì mà đâm mình trước? Có cc rõ ràng ả Tử Châu đó đâm nó trước. Nói dối vừa thôi chớ má đạt giải thưởng diễn viên Hô Ly Gút được rồi đó. Nhân việc này nó trút giận luôn:

- Xin lỗi

-Nhưng..._Tử Châu mắt ngấn nước

- XIN LỖI_Nó quát. Chạm vào giới hạn của nó rồi

-Mình...m..ình...xin lỗi_Tử Châu nước mắt rơi ( diễn sâu)

Nó hài lòng gật đầu định bỏ đi thì....

~~~~~Sầm~~~~~~

Nó bị 1 nhóm người từ đâu chạy đến đẩy mạnh vai nó khiến nó ngã xuống chân bị chấn động khiến nó không thể đứng dậy...Khó khăn ngước nhìn, thì ra là 1 dàn fan của ả Tử Châu. Biết sao nó biết không? Áo hình Tử Châu, quần hình Tử Châu, mũ hình Tử Châu,.v...v... Nó thắc mắc chắc

cái quần trong của bọn chúng cũng hình Tử Châu.

Bọn fan đó nhìn cô quát:

- Sao dám bắt nữ hoàng của chúng tao xin lỗi hả?

Nó không trả lời, ánh mắt lạnh lùng. Bọn fan tức giận định đánh nó thì:

- Tránh ra

Từ đâu đi đến 1 chàng trai mái tóc xám lạnh lùng, quần áo chỉnh tề, ánh mắt bất cần đời. Đi theo là

1 nam và 1 nữ có vài phần giống người đi trước. Tính bà tám và hám trai hám gái của mọi người nổi lên

- Dương Thiên Phong kìa....đẹp trai quá.aaaaa

- Dương Chi Tử kìa aaa em ấy thật kute

- Dương Tô Mộc kìa cute quá đi...

Bla...bla....bla....

Thế là mọi người nhường đường cho 3 người họ đi qua. Thiên Phong lướt qua nó không thương tiếc. Chi Tử có khuyên anh cứu nó nhưng anh không nghe nên Chi Tử chỉ để lại cho nó ánh mắt cảm thông. Tô Mộc thì không muốn chút phiền phức nên đi qua nó luôn. Lúc đầu nó vui vì gặp lại Thiên Phong anh nhưng thấy anh lạnh lùng bơ nó, nó gắt:

- Dương Thiên Phong, anh là dám bơ em?

#lề: Nhi xl Nhi bị ốm. Xui! Đầu năm lun. Cảm ơn mn vẫn theo dõi truyen nha

#Hết chương 5