Chương 2: Tôi là ba của cô ấy

Editor: Dĩm

Khi Tư Lãng chạy tới phòng riêng của khách sạn, Diệp Thanh Ninh đang dựa vào ghế sô pha cầm túi xách.

Biểu hiện của cô rất tinh tế, dường như cô đang say rượu, khuôn mặt ửng hồng, xinh đẹp nhíu mày, hai mắt mờ mịt, nhưng lại cắn chặt môi dưới, ép mình tỉnh táo lại.

Ngồi bên cạnh cô là một cô gái nhỏ có khuôn mặt tròn trịa, đang ôm chặt eo cô, đề phòng nhìn những tên đàn ông xung quanh.

Trong đó có một người đàn ông mang trà đến gần Diệp Thanh Ninh, bị cô gái nhỏ đẩy ra như một con gà mái già đang bảo vệ con.

"Các anh đừng giả vờ giả vịt, không phải các anh chuốc rượu chị Thanh Ninh sao, mới làm chị ấy uống say như vậy, định muốn giở trò làm chị ấy xấu mặt phải không ... "

Mấy người đàn ông bên cạnh thấy vậy thì nhíu mày, muốn tiến lên kéo cô gái nhỏ đáng ghét kia đi, nhưng trong đó có một người vẫn cười nói:

"Chị Thanh Ninh của em say rồi… em cũng không chăm sóc được cho cô ấy… không bằng để anh đưa cô ấy vào khách sạn đi… "

Nói xong, anh ta đi lên muốn kéo cô gái nhỏ kia ra. Cô gái nhỏ yếu ớt, sắp bị đám đàn ông này kéo ra, Tư Lãng từ xa lịch sự nói:

"Xin lỗi, Ninh Ninh nhà chúng tôi đã gây phiền phức cho các người, tôi sẽ đưa cô ấy về ngay. Cảm ơn."

Tư Lãng là người từng trải, làm sao có thể nhìn không ra những tên ma đầu này đang suy nghĩ gì, nhưng anh cũng giống họ, còn phải làm đủ việc hời hợt.

Mấy tên đàn ông nhìn thấy Tư Lãng ăn mặc lịch sự , dáng vẻ xuất chúng, họ nhớ rằng Diệp Thanh Ninh sắp gả vào hào môn. Bọn họ tuy rằng chưa gặp qua vị hôn phu của Diệp Thanh Ninh nhưng cũng không phải chưa nghe qua Tư gia. Những người không muốn gây chuyện, im lặng lùi lại nhường chỗ cho Tư Lãng.

Tuy nhiên cô gái nhỏ vẫn rất cảnh giác, nhìn Tư Lãng cũng không sợ, ngập ngừng thấp giọng hỏi:

"Chú, chú là gì của chị Ninh Ninh…?"

Tư Lãng cười.

"Tôi là ba cô ấy ... "

Dù cô bé có nghĩ thế nào về thân phận của Tư Lãng cũng không ngờ được ba chị Thanh Ninh lại trẻ như vậy, trông cũng chỉ tầm 30 tuổi thôi. Anh tuấn soái khí, chững chạc đàng hoàng, không giống kẻ lừa đảo. Vì vậy, cô ấy gật đầu, nói bên tai Diệp Thanh Ninh.

"Chị Thanh Ninh, dậy đi...... Ba của chị đến đón chị..."

Diệp Thanh Ninh liếc mắt nhìn Tư Lãng, gật đầu với anh, nói nhỏ: "Ba ..."

Tư Lãng không nói nên lời đây là cái tư vị gì, tuy rằng trên mặt vẫn là bình tĩnh, nhưng nội tâm đang kích động, đưa tay ra đỡ Diệp Thanh Ninh, vòng tay ôm eo cô bước ra khỏi phòng riêng.

Vừa ra khỏi phòng riêng, sợi dây siết chặt của Diệp Thanh Ninh như buông lỏng hoàn toàn phóng túng bản thân, ý thức mơ hồ, bước chân cũng thất thường, gần như toàn thân bị mắc kẹt trong vòng tay của Tư Lãng.

Khi Tư Lãng ôm cô vào trong xe, cô xoay người dùng hai tay móc cổ anh, bộ ngực mềm nhũn cao ngất đập vào l*иg ngực rắn chăc của Tư Lãng.

Lúc này, Tư Lãng cảm thấy thời gian như ngừng trôi, anh từ từ bỏ tay ra khỏi cửa xe, thay vào đó là vòng eo của Diệp Thanh Ninh, ôm chặt cô vào lòng.

Anh dựa đầu vào cổ cô, xoa xoa hai má cô, anh không biết cô dùng nước hoa gì, mùi thơm nhạt xen lẫn với mùi rượu đỏ trên người cô, giống như một loại độc tố chết người, Tư Lãng ngửi xong liền muốn chết trên người cô.

Anh điên cuồng muốn hòa nhập làm một với cô, chà xát cô vào máu xương của chính mình, hoặc tự mình xâm nhập vào bên trong sinh mệnh cô.

Nhịp tim của anh tăng nhanh, và anh biết rằng đêm nay có thể là cơ hội, cơ hội duy nhất và cũng là cơ hội cuối cùng.