Chương 7-2
Editor: Lạc Du
Thời gian kế tiếp Đông Phương Hạo một tấc cũng không rời canh giữa bên người Phương Tử Huyên, cẩn thận chăm sóc cuộc sống hằng ngày của cô, còn đích thân ra tay đổi thuốc tất cả để đền bù tiếc nuối bảy năm vắng mặt của anh.
Vừa mới bắt đầu Phương Tử Huyên lo lắng, anh mới vừa đảm nhận chức Tổng giám đốc không bao lâu công chắc công việc của anh sẽ rất bận rộn, cho nên cô không ngừng đuổi anh về công ty, nhưng sau đó cô lại phát hiện có rất nhiều chuyện anh thường dùng mạng hay điện thoại phân phó cho cấp dưới, hoàn toàn có thể ở nhà làm việc, lúc này cô mới yên lòng.
Mà Đông Phương Hạo sợ Phương Tử Huyên lần nữa từ bên cạnh anh chạy mất, cho nên anh bất luận là hội nghị chát webcam hay phê duyệt tài liệu, đều phải cho cô đợi dưới tầm mắt mới có thể an tầm làm việc, vì vậy Phương Tử Huyên không chỉ một lần cười anh có cái tính khống chế cuồng.
Đầu bên kia máy tính nhân viên cao tầng của công ti thấy, lão bản của bọn họ vừa chăm sóc bạn gái bị thương, vừa bận rộn xử lí công việc, thế nhưng có thể chăm sóc sự nghiệp cùng tình yêu tốt như vậy, cũng đối với năng lực của anh tương đối bội phục, dĩ nhiên bọn họ thỉnh thoảng thấy Phương Tử Huyên xinh đẹp hiền tuệ đứng sau lưng Đông Phương Hạo, đều cảm thấy cô là một người phụ nữ tương đối hạnh phúc, bởi vì luôn có nam nam nữ nữ vây quanh nhưng Tổng giám đốc đại nhân chỉ chăm chú nhìn một mình cô.
"A Hạo, nếu như em có một ngày bị kẻ hung ác đoạt đi, anh sẽ làm như thế nào?" Ngồi ở trên ghế sa lon mềm mại, Phương Tử Huyên vùi ở trong ngực Đông Phương Hạo, cùng anh nhìn vào màn hình đang chiếu cảnh phim người thứ ba xuất hiện cướp đi nữ chính, một màn hai người đàn ông vung tay kia, làm cho Phương Tử Huyên si ngốc hỏi.
"Tình huống này trên căn bản sẽ không xảy ra." Cặp mắt Đông Phương Hạo không rời khỏi màn hình, nghiêm túc xem tình cảnh đặc sắc kịch tính.
"Làm sao biết không xảy ra?" Phương Tử Huyên ngẩng đầu từ trong ngực anh, một bộ nhất định lấy được đáp án hài lòng.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng sẽ có một tiểu thư ký, tiểu mỹ nhân gọi điện thoại di động cho anh, cô cảm thấy rất không có cảm giác an toàn, đặc biệt là Tô San, mấy ngày nay gọi sắp đập vỡ điện thoại của anh, thật may là anh một mực không nhận.
Nhưng cô chính là sợ tình cảm của bọn họ có khe hở tự nhiên sẽ có người thừa lúc để trống mà xen vào, cho nên cô rất muốn biết mình trong lòng anh có bao nhiêu quan trọng, cô rất sợ anh không nói tiếng nào một lần nữa rời đi, cô không muốn một năm một năm chờ đợi.
Lời yêu thương nói đã quá nhiều, cho cô ăn vô số thuốc an tâm, đối với cô tới trình độ gần như móc tim móc phổi ra, nhưng cô vẫn yêu thích suy nghĩ lung tung, Đông Phương Hạo bó tay với cô, nhưng vẫn suy nghĩ muốn trêu cô một chút, anh thích dáng vẻ ăn giấm chua của cô, con mắt lóe sáng, miệng vễnh lên cao, thật đáng yêu.
"Bảy năm rồi, em đều không có đối tượng là đàn ông ôm ấp yêu thương, đây là sự thật chứng minh, em không có ai theo đuổi." Đôi tay Đông Phương Hạo ôm ngực, "Cho nên anh không có gì phải lo lắng cả, bởi vì loại tình huống này sẽ không xảy ra, coi như có xảy ra, tỷ lệ cũng cực kỳ bé nhỏ, không đủ tạo thành uy hϊếp."
"Này, cái gì gọi là không có ai theo đuổi? Em làm gì không có giá trị thị trường như vậy?" Phương Tử Huyên ngồi chồm hỗm ở trên ghế sofa, mắt hạnh trợn tròn một bộ dáng vẻ muốn cùng anh tranh luận tới cùng.
"Sự thật thắng biện luận nha, toàn bộ bảy năm, vị trí bên cạnh em dĩ nhiên đều trống không, em không cảm thấy có vấn đề sao? Không, phải nói là vấn đề rất nghiêm trọng sao? Em đã không có giá trị thị trường." Đông Phương Hạo vừa xem phim, vừa làm bộ tức giận nói.
"Ai, mấy ngày trước không biết ai bảo em không cho phép gặp mặt Chu Húc, không cho phép liên hoan ăn tối cùng giáo viên nam, để cho vết thương em tốt lập tức gả cho anh ta đó?" Phương Tử Huyên lóe lên ý tưởng, bắt đầu mãnh liệt dội nước lạnh vào anh.
"Không thể nào? Vậy em mau nhanh gả cho anh ta đi, nếu không thật không ai muốn đó." Đông Phương Hạo cũng mãnh liệt châm chọc cô.
Phương Tử Huyên giận đến nổi cầm gối nện vào người anh, hai người khó hòa giải, sau khi đến tối Phương Tử Huyên bị Đông Phương Hạo kìm vào ngực không thể động đậy.
"Không cho phép ôm em, không cho phép đυ.ng vào em!" Đôi tay Phương Tử Huyên múa loạn, không cho phép anh có cơ hội đυ.ng vào người cô.
Đôi tay Đông Phương Hạo nắm tay cô chuyển về phía sau cô, khuôn mặt anh tuấn lại gần, trên mặt là nụ cười xấu xa, "Ai nói muốn hôn em, đυ.ng vào em? Da mặt thật dày."
"A, cái người này thật là đáng ghét mà!" Phương Tử Huyên chịu không nổi anh, làm việc nghĩa không thể chùn bước liền lấy đầu nặng nề đυ.ng vào đầu anh.
"Thật là đau!" Nhất thời hai người đều cùng che cái trán của mình phát ra một tiếng kêu gào bi thống.
"Phốc. . ." Nhìn Đông Phương Hạo che cái trán bị đυ.ng hút một ngụm khí lạnh, linh hồn giống như chưa trở về vị trí cũ, Phương Tử Huyên nhìn không được bật cười.
"Còn cười? Xem anh giáo huấn em như thế nào." Đông Phương Hạo ôm lấy cô té nhào trên ghế sa lon, bắt đầu giở trò với cô, hại cô chống đỡ không được.
Mắt thấy quần áo cô dần dần ít đi, phơi bày thân thể ướŧ áŧ mơ người, anh không thể chờ đợi muốn tận hưởng thật tốt, nhưng tiếng chuông cửa không thức thời mà vang lên, "Là ai?" Nhíu mày, Đông Phương Hạo không nhớ nổi còn có ai tới gõ cửa phá hỏng chuyện tốt của anh.
"Nhanh đi mở cửa đi." Phương Tử Huyên cười khẽ, cô biết là ai, bởi vì một ngày trước Chu Diễm trong điện thoại nói với cô sẽ tới thăm cô.
Đợi cho cô sửa sang quần áo ngăn ngắn, Đông Phương Hạo mở cửa ra, mười mấy người nối đuôi mà vào, làm cho Đông Phương Hạo cùng Phương Tử Huyên mắt to trừng mắt nhỏ kinh ngạc không thôi, trừ người dẫn đầu Chu Diễm là nữ, những người khác đều là nam.
Thấy tới hơn mười người, Phương Tử Huyên cũng rất ngoài ý muốn, bởi vì không ngờ đến sẽ nhiều người như vậy, hơn nữa trừ Chu Húc cô luôn luôn xem là anh trai, những người khác đều là thầy giáo trường học.
"Mọi người lâu rồi không gặp!" Phương Tử Huyên vui vẻ cùng mọi người ôm nhau.
Đông Phương Hạo thấy bạn gái lại chủ động để người khác chiếm tiện nghi, nhất thời cảm giác rất khó chịu, gương mặt đen căng thẳng.
Chu Diễm lè lưỡi, "Hôm nay chính là không cẩn thận ở đầu bên kia nói chút chuyện, kết quả để cho bọn họ nghe thấy, đòi muốn tới thăm bạn, cho nên..."
"Tử Huyên, nhìn thấy em khí sắc không tệ, chúng ta yên tâm, trước nghe nói em bị trật chân còn mang di chứng về sau, chúng ta đều rất lo lắng." Thầy giáo A rất khách khí ngồi trên ghế salon.
"Tử Huyên em xem, thân là thầy giáo thể dục, đây là rượu thuốc xoa bóp tốt nhất, bởi vì không biết chỗ ở của em, cho nên hôm nay mới mang tới cho em, trước tôi bị trật chân là em đưa tôi đến bệnh viện, hiện tại tới lượt tôi báo ân, đừng nói là tôi không có nghĩa khí nhé." Thầy giáo B đưa ra rượu xoa bóp.
"Tử Huyên, em thích ăn nhất là bánh ngọt nên tôi mang đến cho em." Thầy giáo C trình lên hộp bánh được gói tinh xảo.
"Còn có phần quà này, anh tin tưởng em nhất định sẽ thích, lần trước em theo anh đi dạo mua lễ vật cho bạn gái anh thì em nói em thích đồ vật này nhất định cô ấy cũng thích, kết quả cô ấy nhận được quà vui vẻ đến nhảy dựng lên, cho nên anh lựa cho một màu sắc khác tặng em, Tử Huyên, phải nhanh chóng khỏe nha, trường học của chúng ta không thể không có em!" Thầy giáo D nói xong sờ sờ đầu Phương Tử Huyên.
Nhìn trên mặt bàn nháy mắt đã chất đống món quả to nhỏ, Phương Tử Huyên nở nụ cười lần lượt với mọi người, quay đầu thấy dáng vẻ khó chịu của Đông Phương Hạo, cô xấu xa cười một tiếng, "Người tới là khách, anh tiếp đãi chu đáo bọn họ nha." Ngay sau đó cô thấp giọng nói: "Xem ra giá thị trường của em không tồi chứ."
"Tử Huyên, để cho anh xem vết thương của em." Chu Húc chợt mở miệng nói.
Phương Tử Huyên ngồi xuống, để Chu Húc cầm chân của cô nhìn kỹ, Đông Phương Hạo nhìn trong mặt thực sự cảm thấy Chu Húc quan tâm đến cô, căn cứ vào lễ phép anh không đổ ra bình dấm chua.
Chu Húc nhẹ nâng chân của Phương Tử Huyên, ngón tay nhẹ nhàng đặt vào nơi bị trật, thỉnh thoảng ngẩng đầu hỏi Phương Tử Huyên chạm vào nơi đó có đau hay không, Phương Tử Huyên nghiêm túc trả lời vấn đề của anh.
"Tử Huyên, không bằng anh cùng em đi ra ngoài vườn hoa một chút, dù sao hôm nay anh cũng không bận." Chu Húc đỡ Phương Tử Huyên, hoàn toàn không để ý đến người sắc mặt khó coi kia.
"Như vậy mọi người ngồi chơi một chút, em cùng Chu Húc đi một lát rất nhanh sẽ trở về." Phương Tử Huyên nhờ sự giúp đỡ của Chu Húc cùng anh đi ra ngoài.
Mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, biết Chu Húc muốn nói chuyện một chỗ với Phương Tử Huyên, cùng cắm đầu cắm cổ trò chuyện trường học, uống trà Đông Phương Hạo tự pha.