Chương 31-2: Ly trà vị đặc biệt

Chương 31_2: Ly trà vị đặc biệt.

"Anh ấy không quan tâm đến tập đoàn bên kia sao?" Đỗ Nhược dùng dằng hỏi.

"Công việc hàng ngày của tập đoàn đã có trợ lý Giang xử lý, hơn nữa còn có tôi. Tôi chính là người mà tổng giám đốc Cố đã đặc biệt để lại cho trợ lý Giang." Trình Tâm gật gù đắc ý.

"Chúc mừng cô! Thực sự nhìn không ra cô thích trợ lý Giang luôn đấy!" Đỗ Nhược lạnh lùng nói xéo.

Trình Tâm chợt sửng sờ, mất tự nhiên nói sang chuyện khác: "Cô trang điểm thế này thật là cay mắt. Mau tẩy trang đi, đừng để tổng giám đốc Cố lại bắt lấy điểm yếu của cô nữa."

Đỗ Nhược vô tội nói: "Hai ngày nay xui xẻo quá! Tôi trang điểm cầu may theo chỉ dẫn của cao nhân lí giải các chòm sao đấy. Tôi vẽ không dễ nhìn sao? Tôi thấy rất nhiều người trang điểm thế này đấy."

"Dễ nhìn hả?" Dù Đỗ Nhược dùng sức quá mạnh, dùng màu quá nhiều khiến gương mặt bị giày vò lung tung nhưng vẫn lộ ra vẽ xinh đẹp mê hoặc. Trình Tâm âm thầm đánh giá và ghen tị.

Trình Tâm đã giúp Đỗ Nhược sửa lại lớp trang điểm mắt cho phù hợp đồng thời chia sẻ với cô một ứng dụng làm đẹp. Đỗ Nhược nói rằng sau này sẽ không mắc lỗi nữa. Trước khi đi, Trình Tâm dặn Đỗ Nhược đừng quên pha trà cho Cố Uyên càng sớm càng tốt.

Đỗ Nhược cầm lấy chiếc ly cát màu tím đã bỏ túi chống sốc, đi đến phòng nước, liếc nhìn xung quanh một vòng thì thấy một chai nước rửa chén.

Với ý nghĩ không để cho Cố Uyên bắt được sai lầm nữa. Trước tiên, cô rửa sạch bên trong và bên ngoài chiếc ly bằng chất tẩy rửa, sau đó tráng bằng nước sôi, cuối cùng mới theo nhận lời dặn dò của Trình Tâm pha cho Cố Uyên một tách trà tinh tế.

Lúc bưng trà vào, cô nghe Cố Uyên đang nói chuyện điện thoại.

"Trước hết, cậu có thể đến xem một chút. Cậu đã rời khỏi ngành một năm nay. Nếu không trở về thì nhất định sẽ bị mất chỗ. Cậu có kinh nghiệm làm việc, hơn nữa cũng đã tạo nên một huyền thoại trong ngành này. Nếu cậu có thể đến, dù tạm thời chỉ làm giám đốc sản phẩm nhưng đồng thời cậu cũng sẽ tham gia vào công việc quản lý của công ty như một giám đốc điều hành dự bị."

Trong lòng Đỗ Nhược hơi chấn động, Cố Uyên đã tìm được người tiếp nhận công việc tương lai của anh ấy rồi sao? Chẳng lẽ là những tháng ngày tự do của cô đã sắp đến rồi ư?

Đỗ Nhược tự nhủ nhất định phải chịu đựng, chịu đựng đến khi Cố Uyên rời khỏi công ty, trở về tập đoàn.

Nghĩ đến điều này, cô càng thêm cẩn thận, rón rén đem nước trà đến bàn làm việc của Cố Uyên, rồi lại nhẹ nhàng rời khỏi.

Trước khi cửa bị đóng lại, Cố Uyên dường như vô tình ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Đỗ Nhược, trong lòng thầm gật đầu, coi như có chút phép tắc.

Trở lại quầy lễ tân, Đỗ Nhược nhận một công việc mới do An Nhã giao. Đó là phân loại tài liệu, in phiếu đăng ký nhân viên, toàn những công việc linh tinh.

Đỗ Nhược có thể nhận thấy, nhân viên lễ tân toàn làm những việc linh tinh, nhất là nhân viên các phòng ban đều thiếu thốn nên ai cũng ra sức sai bảo một tiểu lâu la như cô.

Đang bận rộn thì điện thoại cố định ở quầy lễ tân đỗ chuông. Đỗ Nhược cầm điện thoại lên.

Chỉ nghe một tiếng: "Vào ngay." Điện thoại đã bị cúp máy.

Trong lòng Đỗ Nhược giật mình, là giọng của Cố Uyên. Với âm thanh đó, cô không thể nghe ra bất kỳ đầu mối nào nhưng cô có thể cảm thấy mình sẽ gặp rắc rối.

Chẳng lẽ bây giờ Cố Uyên rảnh rỗi cho nên muốn nhắm vào tờ giấy vẽ ngày hôm qua mà chất vấn cô hay sao?

Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, chuyện gì đến vẫn sẽ đến. Cô mạnh mẽ lấy hết can đảm gõ cửa văn phòng của Cố Uyên.

Nhìn thấy Đỗ Nhược đứng xa xa ở cửa không dám bước tới, vẻ mặt Cố Uyên không khỏi trở nên mờ mịt. Anh chỉ vào chiếc ly cát màu tím trên bàn: "Cô đã dùng cái gì để rửa ly vậy? Có một mùi vị rất kỳ lạ."

"Nước rửa chén ạ." Đỗ Nhược thở phào nhẹ nhõm, thẳng thắn trả lời, cuối cùng lại cường điệu nhấn mạnh: "Tôi đã rửa rất cẩn thận. Để đảm bảo không có cặn bẩn, sau khi rửa sạch và chần qua nước sôi, tôi mới đem pha trà cho anh."

Thật sự vẻ mặt của Cố Uyên suýt chút nữa là nứt ra. Anh chỉ cảm thấy trong cổ họng có một luồng hơi bị nghẹt, không thể thở ra được.

Bộ ấm trà Tử Sa nguyên chất có độ thoáng khí rất tốt, có thể hấp thụ hương thơm của trà. Vì vậy mới có câu nói: "Tử Sa pha trà, càng ủ càng thơm."

Nhưng hôm nay các lỗ thoáng khí ấy đã bị chất tẩy rửa phủ lên nên món quà do một nghệ nhân dùng đất sét tím tạo ra đã bị hủy hoại trầm trọng. Có trời mới biết đến khi nào mùi nước rửa chén này mới hoàn toàn tan biến. Trong lòng Cố Uyên hoài nghi liệu cô vợ chưa cưới trước đây của anh có phải là đang cố tình chỉnh anh hay không?

Cố Uyên cố nén vẻ mặt sắp không thể kiềm chế nổi, giọng chất vấn: "Trước đây, cô cũng dùng nước rửa chén để rửa ly cát tím của tổng giám đốc Thẩm hay sao?"

Đỗ Nhược suy nghĩ một chút. Hình như nguyên chủ chưa từng rửa ly cho tổng giám đốc Thẩm. Nhưng cô thì khác, vì vậy đương nhiên cô gật đầu: "Đúng vậy, chiếc ly của tổng giám đốc Thẩm có vết trà bám khá dày nên tôi mua kem đánh răng chuyên dụng để tẩy vết trà. Sau này nghe nói axit citric có hiệu quả hơn nhưng chưa kịp thử nghiệm thì tổng giám đốc Thẩm đã không cần tôi pha trà nữa." Cô nói một cách khoan thai thoải mái.

Cố Uyên nghe vậy không nói nên lời. Hóa ra, Thẩm Phú Tư đã ném cho mình một đứa "con cưng" như vậy sao?

"Đi pha cho tôi một tách cà phê." Cố Uyên cảm thấy bất lực một cách sâu sắc.

Đỗ Nhược sửng sốt. Đây là không bằng lòng với cách pha trà của cô sao? Cô lắp ba lắp bắp nói: "Tổng giám đốc Cố, trong phòng giải khát chỉ có cà phê hòa tan, ngài có muốn uống không?"

Cố Uyên bực bội phất phất tay: "Ra ngoài! Về sau không cần pha trà cho tôi. Cà phê cũng không cần." Thẩm Phú Tư sao lại chịu đựng được một cô bé ngốc nghếch, không biết nhìn mặt mà nói chuyện như vậy chứ. Thậm chí còn không có bất kỳ kinh nghiệm sinh tồn nào ở chốn văn phòng. Khó trách, công ty của Thẩm Phú Tư càng ngày càng sa sút, sự khoan dung của ông ta đối với nhân viên cũng thực sự là không phải người thường có thể làm được. Cái này.. tốt nhất là mắt không nhìn thấy thì tâm không phiền, tranh thủ thời gian biến đi càng sớm càng tốt.

Thấy Cố Uyên để cô đi, Đỗ Nhược cảm thấy như gặp được đại xá, cũng không đoái hoài tới vẻ mặt khó coi của đối phương, tranh thủ thời gian nhanh chóng chuồn đi.

Mặc dù Cố Uyên không hài lòng với kỹ thuật pha trà kém cỏi của cô nhưng cô cảm thấy mình có thể nhờ vào việc đó để từ chối công việc phiền toái bưng trà rót nước này, Đỗ Nhược cảm thấy cũng không lỗ. Huống chi đã lâu, Cố Uyên cũng không dùng bức vẽ của ngày hôm qua để làm khó làm dễ cô, như vậy có thể thấy được lớp trang điểm may mắn hôm nay đã có tác dụng. Cô cảm thấy mình có thể nhẫn nại thêm một chút.