Đến 9 giờ, những người đến phỏng vấn xin việc đã lần lượt xuất hiện.
Trong khi Đỗ Nhược đang bận rộn, vài lần cô thoáng nhìn thấy Cố Uyên ra khỏi văn phòng, đi đến phòng giải khát uống nước. Những lúc đó, anh đều im lặng quay mặt đi chỗ khác, giả vờ như không nhìn thấy.
Tất nhiên, cô cũng sẽ lặng lẽ nhìn trộm bóng lưng Cố Uyên bưng nước về văn phòng, dường như có thể trông thấy phía sau anh có một chiếc lá run rẩy trong gió, xoay tròn mà rơi xuống.
Đường đường là một người đứng đầu tập đoàn, bận trăm công nghìn việc một ngày mà vẫn phải pha trà rót nước trong thời gian bận rộn, quả thật có chút đáng thương.
Đỗ Nhược không tử tế cười trộm trên nỗi đau của người khác.
Tuy nhiên, cô sẽ không thông cảm cho Cố Uyên. Ai bảo Cố Uyên ngay cả một thư ký cũng không chịu mang theo, còn tìm đủ mọi cách để bắt ép hòng bóc lột sức lao động của cô chứ.
Hơn nữa, con người anh ta lại khó tính, trà pha không ngon, không uống, cà phê không phải nhập khẩu và làm thủ công, cũng không uống.
Cô không tin rằng Hằng Á là một tập đoàn lớn như vậy mà Cố Uyên chỉ có mỗi một mình Trình Tâm là thư ký. Cho nên lúc này, Cố Uyên là điển hình cho loại người tự làm tự chịu.
Đỗ Nhược cảm thấy thoải mái, chưa cảm giác được lương tâm có chỗ nào cắn rứt.
Trong nháy mắt, thời gian buổi sáng đã trôi qua hơn phân nữa. Trong công ty cũng không có thêm người ứng tuyển mới. Rốt cuộc cô có thể an ổn ngồi trước máy tính nghỉ một lúc.
Cô nhìn đồng hồ, vẫn còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ ăn. Sau một thời gian dài làm việc không ngừng nghỉ, Đỗ Nhược cảm thấy những gì mình ăn hồi sáng gần như đã tiêu hóa sạch sẽ.
Bây giờ không có đồng nghiệp tốt để cùng hẹn nhau đi ăn cơm, hơn nữa dưới cái nắng gay gắt thế này cô cũng không muốn xuống lầu ăn cơm. Đỗ Nhược theo thói quen sờ điện thoại di động, trước tiên định lướt ứng dụng xem có món gì muốn ăn không để chuẩn bị đặt hàng trước.
Kết quả, trên bàn không có điện thoại, ví tiền cũng không thấy.
Hỏng bét rồi, sáng nay, trước khi rời khỏi nhà, vì cô quá tập trung vào việc xây dựng hình tượng của bản thân mà quên lấy điện thoại di động và ví tiền mất rồi.
Cô không thể nào mở miệng mượn tiền của đồng nghiệp xa lạ được. Nghĩ lại hôm nay bạn cùng phòng của cô là Thành Duyệt Duyệt cũng vừa vặn thay ca nghỉ ngơi nên cô liền gọi cho số điện thoại cố định ở nhà trọ để nhờ Thành Duyệt Duyệt đem đồ đến cho cô một chuyến.
Gọi điện thoại xong, Đỗ Nhược chờ ở quầy lễ tân, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cửa kính thang máy.
Trong lúc Đỗ Nhược đang một lần nữa mệt mỏi nhìn về phía thang máy thì không ngờ lại thấy một bóng dáng cao gầy có chút chán chường từ trong thang máy bước ra.
Đó là.. Hàn Mục.
Hôm nay, anh ấy không mặc quần ống rộng và áo thun nữa mà thay vào đó là quần jean đen và áo sơ mi trắng, mái tóc dài che mắt trên trán cũng được vén sang hai bên một chút để lộ khuôn mặt cương quyết nhưng có hơi mệt mỏi và chán nản.
Điện thoại trên bàn vang lên, cô nhìn Hàn Mục đến gần cửa công ty, thái độ vô cùng kinh ngạc, rồi cầm ống nghe lên.
"Tôi đã nhờ anh Mục gửi điện thoại và ví cho cô rồi đó." Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, nói xong liền cúp, rất điển hình cho phong cách của Thành Duyệt Duyệt. Có trời mới biết ở cái tiệm làm tóc, nơi mà chúng ta toàn nghe những lời nói ngọt ngào, dẻo như kẹo kéo thì làm sao cô ta có thể sống sót nổi một cách ngoan cường như thế?
Hàn Mục liếc mắt thấy Đỗ Nhược, anh đứng ở cổng, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ra mở cửa.
Đỗ Nhược vội vàng bước nhanh ra cửa, chạy tới đón.
"Anh.."
Anh Mục, hai chữ chưa kịp phát ra thì sau lưng cô lại có một giọng nói trầm thấp vang lên: "Hàn Mục, cậu đến rồi à?"
Đỗ Nhược kinh ngạc quay đầu lại.
Cô chỉ thấy Cố Uyên đang chuẩn bị đi đến phòng nước, đứng sau lưng cô với một cốc nước trong tay, ánh mắt không một chút cản trở vượt qua đỉnh đầu cô, khẽ cong môi nhìn Hàn Mục đứng ở phía đối diện.
"Hai người biết nhau sao?"
Đỗ Nhược sững sờ đứng ở giữa, Hàn Mục đi ngang qua cô, đứng trước mặt Cố Uyên, khẽ gật đầu với anh ta rồi nói: "Chào tổng giám đốc Cố."
"Đi đến chỗ tôi nói chuyện đi."
Cố Uyên cũng không đi lấy nước ở phòng giải khát, ngược lại, dẫn Hàn Mục vào phòng làm việc của mình, thản nhiên ra lệnh cho Đỗ Nhược: "Đi pha hai ly pha lê chè xanh."
Cố Uyên nhấn mạnh việc dùng ly pha lê.
Đỗ Nhược đưa mắt nhìn hai người bọn họ, rồi thốt ra một tiếng: "Vâng!"
Hàn Mục lập tức đi theo Cố Uyên, trước khi đi, anh không quên quay người lại, đưa túi giấy đang cầm cho cô.
"Điện thoại và ví tiền của cô đây." Giọng nói lạnh lùng dừng lại một chút, sau đó anh cảnh cáo: "Sau này đừng có bỏ quên nữa đó."
"Cảm ơn anh! Thật may là có anh ở nhà."
Tuy giọng nói lạnh lùng và vẻ mặt nghiêm túc nhưng trong mắt người thứ ba thì cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ nghe có vẻ vô cùng mập mờ.
Cố Uyên nghe xong, đột nhiên sững lại, ánh mắt thâm trầm quét qua hai người một cách dò xét, sau đó mặt không biểu cảm quay đầu lại.
"Hàn Mục, đi theo tôi." Giọng nói lạnh lùng rơi xuống.