Chương 8_2
Editor: Hoàng Trâm
Thấy Đỗ Nhược vẫn còn ngẩn người, Bạch Giai Vũ không khỏi ghen tị. Có người, vận may trời sinh vô cùng tốt, như Đỗ Nhược bên cạnh cô.
Khi Bạch Giai Vũ trở thành thư ký của chủ tịch hội đồng quản trị cùng với Đỗ Nhược, Bạch Giai Vũ cảm thấy bị sỉ nhục. Bạch Giai Vũ đã vào bộ phận quản trị của công ty tập đoàn ngay khi tốt nghiệp và làm việc chăm chỉ trong hai năm. Lúc cô đang cân nhắc có nên tiến thêm một bước hay không thì Tổng giám đốc Thẩm Phú Tư đưa ra thông báo nội bộ, dự định chọn một thư ký. Lần này, Bạch Giai Vũ nhất định phải giành được, cô đã chuẩn bị trước rất tốt, nổi bật so với nhiều đối thủ, và giành được vị trí này.
Không ngờ tới, đến ngày thứ ba chính thức nhận chức, lại có một Đỗ Nhược đến, Đỗ Nhược được chọn từ bên ngoài, mới ra trường chưa có kinh nghiệm làm việc, lại ngang tài ngang sức với cô, Bạch Giai Vũ cảm thấy rất bất bình về chuyện này. Nhưng cũng chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi, ở nơi làm việc có quá nhiều chuyện như thế này, không thể phàn nàn, mãi về sau, nhờ một cô kế toán có quan hệ khá tốt với cô mà Bạch Giai Vũ mới biết được, tiền lương của Đỗ Nhược cũng ngang bằng với cô, loại bất mãn này rốt cuộc không thể kìm chế được.
Một người mới bước vào xã hội, cô ấy cũng không phải là tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, ngoại trừ ngoại hình ưa nhìn thì không có gì đáng ngạc nhiên, bình thường cũng không có nhiều nhiệm vụ, nhiều lắm là bưng trà đưa nước copy tài liệu, dựa vào cái gì mà có thể bằng lương với người có hai năm kinh nghiệm làm việc. Bạch Giai Vũ không dám tìm Thẩm Phú Tư để bày tỏ ý kiến phàn nàn, vì vậy cô chuyển sự bất mãn này cho Đỗ Nhược, bắt đầu thấy cô ta chỗ nào cũng không vừa mắt, tìm cách vạch tội Đỗ Nhược.
Xinh đẹp, trong tiềm thức của nhiều phụ nữ là cái tội ban đầu, nên những cô gái xinh đẹp, rất khó để được đồng giới công nhận, đặc biệt là xinh đẹp như Đỗ Nhược thì ôi thôi, nên bị gọi là quyến rũ, và sẽ bị hầu hết phụ nữ bài xích. Hơn nữa, vì Bạch Giai Vũ vô tình hữu ý đổ dầu vào lửa nên Đỗ Nhược nhanh chóng trở thành cô thư ký bình hoa (ý nói người chỉ có dáng vẻ xinh đẹp bên ngoài) lòe loẹt và đê tiện trong miệng các nhân viên nữ của công ty. Hơn nữa, bản thân Đỗ Nhược cũng không biết cố gắng, thường ngày không muốn làm việc, có cơ hội là lười biếng, điều này càng chứng minh những lời đồn của các nữ nhân viên trong công ty đối với cô.
Thế nhưng một người như vậy, thay vì phê bình cô ấy không chuyên tâm với công việc, thì tổng giám đốc Thẩm cũng không để bụng, ngược lại còn buông thả cho cô ấy, so với bản thân mình là một thư ký đảm đương nhiều nhiệm vụ, Đỗ Nhược kiếm tiền thật là quá nhẹ nhàng.
Ví dụ như lần này, là do Đỗ Nhược lén lút vẽ tranh trong cuộc họp khiến công ty và tổng giám đốc Thẩm mất mặt trước quan khách, mọi người đều cho rằng Đỗ Nhược sẽ bị tổng giám đốc trực tiếp đuổi việc, không ngờ rằng bởi vì nhờ mấy tờ giấy vẽ kia mà tổng giám đốc Thẩm phát hiện ra vấn đề lớn trong công ty, công việc riêng của Đỗ Nhược cũng được giữ nguyên, thậm chí sau khi công ty thay đổi nhân sự, có thể tổng giám đốc Thẩm sẽ coi Đỗ Nhược là "Người một nhà".
Bạch Giai Vũ phải tin chắc rằng, có một loại người trời sinh không cần hao tốn một chút sức lực nào mà vẫn dễ dàng có được những gì người khác có sau khi làm việc chăm chỉ. Cô sẽ không bao giờ so sánh với một người như vậy nữa, nếu còn muốn cứng đầu so sánh, thì sẽ giống như câu: "Gậy ông đập lưng ông." Dù sao cô vẫn nên giữ mối quan hệ tốt với Đỗ Nhược, sức sát thương của Đỗ Nhược quá mạnh, sau này rất có thể cô ấy sẽ lại được tổng giám đốc Thẩm che chở, cô cũng không cần nhằm vào họng súng tìm chết như vậy. Quan trọng hơn chính là, bởi vì Đỗ Nhược mà đồng nghiệp nữ của công ty thoát khỏi cơn ác mộng - Trần Phong bị buộc từ chức, việc này đúng là giúp các cô diệt trừ một mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn trong văn phòng, về điểm này, Bạch Giai Vũ cũng sẵn sàng đối xử tốt với Đỗ Nhược trong tương lai.
Mà Bạch Giai Vũ cũng có thể thấy Đỗ Nhược không phải người có đầu óc, một người sáng suốt sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như hôm nay trong buổi họp dự án đầu tư, trở thành đồng nghiệp với một người như vậy, cô sẽ không lo bị cô ấy làm chuyện xấu sau lưng.
Đúng lúc này, bóng dáng Đông Thư Nhan đột nhiên xuất hiện trong phòng thư ký.
Thông thường, hiếm khi có nhân viên bình thường tới đây, dù sao thì họ cũng đang ở trước cửa văn phòng tổng giám đốc nên không thể tùy ý đi lại. Những người đến gặp họ thường là quản lý trở lên hoặc thư ký của họ, những người đến nộp tài liệu, báo cáo công việc các loại.
Nhìn thấy Đỗ Nhược và Bạch Giai Vũ cùng nhau ngẩng đầu nhìn mình, Đông Thư Nhan không khỏi lộ ra một nụ cười sảng khoái, cô chậm rãi đi vào.
"Đỗ Nhược, các cô đang bận sao?" Đông Thư Nhan đi đến bên cạnh Đỗ Nhược.
Nhìn thấy nữ chính trong sách chủ động bắt chuyện với mình, Đỗ Nhược rất kinh ngạc, đồng thời có chút bất an, "Không, tôi không bận." Đỗ Nhược bởi vì lo lắng trong lòng nên ngẩn người cười ha hả, trông có chút ngốc nghếch.
Bạch Giai Vũ đứng bên cạnh thấy vậy, có chút không dám nhìn thẳng, đều là mỹ nữ, cô cũng nên lộ ra khí phách một chút chứ! Thật đúng là làm mất mặt văn phòng thư ký của bọn họ.
"Tôi đến để đem cho các cô chút đồ ăn." Cô đặt chiếc túi giấy xinh xắn trong tay lên bàn của Đỗ Nhược.
Bạch Giai Vũ nghe vậy nhìn sang, "Này, đây là trà và bánh của Phỉ Ký đó." Bạch Giai Vũ nhỏ giọng kêu lên.
Phỉ Ký là một quán trà cao cấp ở Bắc Kinh, được cho là đã có từ thời Trung Hoa Dân Quốc, sau nhiều lần trắc trở, đã được phát triển cho đến ngày nay. Phỉ Ký có một số món giải khát nổi tiếng, được cho là công thức được truyền từ triều đại nhà Minh và nhà Thanh cho đến nay, hương vị rất độc đáo và đặc biệt, ai ăn rồi cũng sẽ không thể quên được, nghe nói còn được công nhận là di sản văn hóa phi vật thể. Nhưng những món giải khát này tuần nào cũng có với số lượng có hạn, bán xong sẽ ngưng, nhiều khi không thể mua được.
Nghe Bạch Giai Vũ nói, Đông Thư Nhan lấy mấy túi đựng đồ ăn mang phong cách cổ điển lịch sự và tao nhã, lần lượt đưa cho cô và Đỗ Nhược, "Các cô ăn thử một chút xem."
Bởi vì sự liên kết của thức ăn, ba cô gái không thể giải thích được rằng họ đang tiến gần nhau hơn.
Sau khi Đông Thư Nhan chia đồ ăn xong, cô nghiêm nghị nói với Đỗ Nhược: "Đỗ Nhược, thực sự tôi đến để cảm ơn cô."
Đỗ Nhược ăn đồ ăn của nữ chính, trong lòng cảm thấy hơi phức tạp, nhưng cô vốn rộng lượng, sớm cảm thấy giữa mình và nữ chính không có mâu thuẫn cơ bản, vì vậy họ có thể giao tiếp bình thường mà không có vấn đề gì.
Lúc này nghe được lời nói của Đông Thư Nhan, có chút không kịp phản ứng, nên mặt mày mờ mịt không rõ, "Cảm ơn? Cảm ơn tôi cái gì?"
"Cảm ơn cô đã giúp vạch mặt giám đốc bộ phận của chúng tôi. Anh ta đã ăn cắp ý tưởng và chiếm dụng công việc của tôi nhiều lần. Nếu lần trước tôi không sử dụng một chút thủ đoạn, tổng giám đốc Thẩm cũng sẽ không hề biết rằng kế hoạch dự án Internet mới là do tôi lên kế hoạch." Bây giờ anh ấy sắp bị sa thải, các nhân viên trong bộ phận của chúng tôi đều thầm biết ơn cô, vì vậy nếu sau này cô có điều gì cần giúp đỡ thì cứ nói với chúng tôi ".
" Đúng, cô cứ nói, tôi cũng muốn cảm ơn cô đã giúp tôi trừ đi khối u ác tính Trần Phong kia. "Bạch Giai Vũ nói vọng lại.
Đỗ Nhược nhìn người này một chút, nhìn ngươi kia một chút, trong lòng cân nhắc một phen mới nói:" Tôi thật sự có một chuyện cần cô giúp. "Vẻ mặt Đỗ Nhược rối rắm.
" Có chuyện gì cứ nói đi. "
" Đó là.. Các cô có thể cho tôi mượn một ít tiền không?"
Hai người nghe vậy đều trố mắt nghẹn lời.