Chương 17
Bạn gái cũ làm Thư Ký – CHAP 17
Sáng nay 6h là tôi đã dậy rồi, nghĩ lại thì cảm thấy cũng có chút áp lực thôi, nhưng cứ coi bé Thảo là em gái thì nó làm gì mình. Nói chung xưa giờ kể ra thì ai cũng muốn làm xui với mẹ tôi (đυ.ng chuyện sẽ kể) chứ không hề dính gì đến cái bản mặt cũng như chuyện học hành của anh em nhà tôi cả.
Lần quần một hồi thì tôi cũng lái xe dong thẳng lên công ty luôn. Lên phòng Kinh doanh thì chưa ai đến, cũng phải, mới 6h40, tôi vào trong phòng riêng mà đánh một giấc tiếp, khi nãy ở nhà thì tỉnh, lên tới nơi lại ngáp dài.
Thực tế họp giữa các phòng ban chẳng cần chuẩn bị gì đâu, cứ xách xác đi họp, ngồi đó nghe các phòng khác báo cáo cũng như hướng đi cho phòng họ, xong tới phòng tôi rồi lão Long tổng hợp là xong.
Định đánh một giấc tới 7h hơn dậy thôi dè đâu quất 1 phát tới 8h30, khi mở mắt dậy là thấy Trúc ngồi chăm vào máy tính rồi, tưởng còn sớm lắm chứ. Lúc “định hình” được thời gian thì tôi lơ mơ đi vào toilet. Mất mặt quá.
– Anh ăn sáng chưa?
– Chưa, mà giờ anh đi họp luôn đây – Tôi vội lấy mớ tài liệu trên bàn định bước ra nhưng hơi khựng lại.
– Sao vậy anh?
– Ừ, không có gì.
Bước ra rồi đóng cửa lại, xong nhìn qua lớp cửa kính thấy lờ mờ bóng Trúc đang thản nhiên làm việc, tôi chợt có câu hỏi: “Từ khi nào tôi đã xưng anh em một cách bình thường như vậy?”.
Cuộc họp bắt đầu lúc 9h15 và kết thúc gần 11h10, xong thì bọn tôi kéo nhau đi ăn luôn.
– Rồi mấy hôm nay chú với Trúc sao rồi? – Lão Long vỗ vỗ vai tôi khi vừa gọi món xong.
– Câu được ẻm chưa anh? – Tên Khải cũng hào hứng.
– 3 người tính thông đồng cho tới khi nào?
– ……………..
– Thông đồng cái gì? – Tên Khải thì đơ ra, còn lão Long chỉ chống chế được 1 câu xong mặt nghệch ra luôn.
– Gần tháng nay em im chứ không có nghĩa là không biết gì. Giờ thì không muốn bị qua mặt nữa. Nói đi, giờ anh, thằng Khải với cả Trúc nữa muốn gì ở em?
Có lẽ lời nói lúc đó của tôi hơi đanh lại và thêm cái mặt vô cảm nên làm 2 người đối diện hơi mất bình tĩnh.
– Anh nói chú nghe, chuyện không như chú nghĩ đâu.
– Vậy thì sao?
– Thì thật ra… anh cũng không biết nói sao, Trúc đã dặn là anh không được nói ra rồi – Lão cười xoà.
– Lúc đầu, em công nhận là em bất công với Trúc, em làm vậy là không được. Cũng cám ơn anh vì đã nhận lại Trúc, cho cô ấy làm trong công ty. Nhưng có cần đẩy đến quá gần em vậy không?
– Cái này là Trúc muốn.
– ……………….
Ngay lúc này thì bồi bàn bắt đầu dọn cơm lên nên chúng tôi bị cắt ngang.
– Thôi để hôm nào nói chuyện này sau đi, đừng suy nghĩ nhiều nhá thằng em, anh hiểu lòng chú mà.
– ………………..
Hôm nay cơm thật sự là không ngon. Đây có gọi là hội đồng gán ghép tập thể không?
Ăn cơm xong thì vẫn như mọi bữa, tôi về phòng và đánh một giấc để chiều tỉnh táo mà làm. Nhưng dậy rồi dòm cô gái đang ngồi nhìn vào cái máy tính đằng kia type lia lịa, em ấy không ngủ à? Hình như tôi chưa bao giờ thấy em ấy ngủ, công việc cứ không ngớt.
Thật ra tôi thừa biết em ấy đang giúp cho phòng của tên Khải một số giấy tờ vì cơ bản những công việc tôi giao cho em ấy chỉ cần bỏ ra nửa tiếng là xong hết. Đôi khi các bác học đại học, kiến thức phải tiếp thu rất nhiều, nếu bác nào mà nhớ được hết cái kho tàng đó tôi cũng bái làm thầy. Còn công việc trong công ty nó rất nhẹ, chỉ cần mài mò trong nửa năm đầu là có thể nắm toàn bộ mọi thứ dù là chi tiết nhất. 6 tháng còn dài đấy, tôi chỉ cần 3 tháng thôi, nên mới có thể ngồi trên cái chức này ổn định và không cần phải tuyển thêm phó phòng. Khi đã có nền tảng thì mình chỉ cần xây tiếp là được, đôi khi tạo chút phá cách hoặc khác người thôi.
Nên vụ làm việc độc lập của tôi nó như quen thuộc quá rồi, tôi thực tế không cần thư ký gì cả. Nếu có cuộc bình chọn Thư ký nhàn hạ nhất thì Trúc chắc chắn là quán quân. Đùa thôi, dù gì thì cái đầu thông minh và nhạy cảm của em ấy nên cống hiến cho công ty gì đó chứ không cần thiết suốt ngày ngồi ngóng việc từ tôi.
Ngồi thở dài tự dưng chán ngán mọi thứ trên đời thì tôi chợt nhớ ra một người…. con điên của cuộc đời tôi, where are you?
– Alo!
– Mấy tháng rồi ta chưa gặp nhau?
– Để Mai coi, ừm… 3 tháng!
– Giỏi, dạo này biết tính luôn ta.
– Im đi nghe chưa, biết Mai bận thế nào không hở? – Lại giọng miền trung cute lạc lối đó.
– Ờ, bận lắm, bận không có thời gian dành cho tui luôn.
– Xì xì, Hải cũng bận, có thấy gọi cho Mai đâu.
– Thôi thôi được rồi, chiều nay rảnh không? Đi cafe đi.
– Ừa, vậy 5h qua rước Mai nha.
– Ok baby.
Cuộc gọi đã kết thúc, màn hình điện thoại cũng đã tắt đui, tôi chợt mỉm cười và nhìn xuống dưới toà nhà, nơi xe cộ qua lại đang bon chen nhau giữa những con đường (đang đứng ở tầng thượng cũng là tầng 15 của toà nhà).
Hoá ra khi mệt mỏi, có rất nhiều nơi để tôi quay về. Cảm ơn cuộc đời vì điều đó.
______________