Bạn Gái Cũ Làm Thư Ký

5.6/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tôi hiếm khi đọc truyện, chỉ mê tiểu thuyết, thêm cái cũng đã 26 tuổi rồi nên cũng khá bận trong công việc. Tuy nhiên dạo này vô tình vào TruyenVKL.com này, từng đọc sơ qua các truyện được coi là đặc  …
Xem Thêm

Chương 16

Bạn gái cũ làm Thư Ký – CHAP 16

Chạy được một đoạn tôi cắt ngang mạch nói chuyện của 3 người trong xe.

– Vậy anh chở em về công ty nha Trúc?

– Dạ.

– Mà con đi rước dì vầy có tiện không con? Con có gì bận không?

– Dạ không gì, con cũng đang rảnh, để chở Trúc về công ty rồi mình về nhà con luôn.

– Ừ, vậy cũng được. Thiệt, muốn có thằng con như vầy quá mà không được…

Vậy đó, người sinh được trai và gái thì không nói, chứ mà cứ toàn đực thì lại muốn có con gái như mẹ tôi, còn toàn gái thì muốn kiếm thằng con như dì Xuân. Sao người ta không bao giờ chấp nhận số phận nhỉ?

Về đến công ty thì tôi cũng lên trên phòng lấy tài liệu về xem, mai có cuộc họp khá quan trọng của các trưởng phó phòng.

Đang lật lật chọn lựa cái gì nên ôm về…

– Anh!

– ………………?

Vừa xoay mặt ra thì đã thấy Trúc đứng thật gần rồi, tay em ấy đưa lên kéo nhẹ tay áo tôi.

– Ừm….

– Sao? – Tôi nhìn xuống nơi “chạm” rồi nhìn lên.

– Mai anh có đi làm không?

– Có, mai có cuộc họp mà.

– Dạ, vậy anh chở dì về cẩn thận nha.

Nói rồi em thả tay áo tôi rồi trở về bàn làm việc thu xếp mớ giấy tờ trên bàn.

Hành động gì đây?

– Alo mẹ.

– Con rước dì Xuân chưa?

– Rồi mẹ, đang ở công ty con, giờ con chở dì Xuân về đây.

– Ừ, chạy cẩn thận, mẹ đang nấu đồ ăn đây.

– Dạ.

Dự là mệt đây, giờ đường đông vầy thì về nhà chắc tận 6h, vờn qua vờn lại, chưa tính đến việc dì Xuân sẽ ở lại thì 2 mẹ sẽ gán ghép đủ kiểu đây. Mặc dù nghĩ đến bé Thảo thì đúng là… nhưng mà tôi vẫn thích phụ nữ sống Á Đông hơn..

– Dạ giờ mình về nhà con luôn dì, mẹ con đang nấu ăn ở nhà.

– Mẹ con làm gì mà bày vẽ vậy.

Vậy là 2 mẹ lại tiếp tục tám qua điện thoại. Trong xe giờ thì tôi đang tập trung mà lái xe, còn bé Thảo bấy giờ cũng đã chịu mặc thêm một cái áo dài tay, chứ lúc đầu thì chơi áo ba lỗ màu trắng “làm khó” người khác.

Cuối cùng thì tôi đã vượt lên cái chỉ tiêu đã đặt ra, bước vào cửa đúng 5h40. Lên thay đồ rồi xuống thì thấy mẹ tôi và dì Xuân đang nói chuyện, bé Thảo ngồi kế bên mẹ tôi, lâu lâu bà nhìn bé rồi ra vẻ cưng lắm. Con trai mẹ chạy tới chạy lui suốt mấy tiếng liền thì không quở 1 câu luôn. Chịu nổi không?

Đang dọn đồ ra ăn (mẹ tôi nấu tới 6 món luôn, toàn món tủ của mẹ không thôi), thì ba tôi về. Thật chứ 2 bậc phụ mẫu chứ chăm vào mà khen bé Thảo để tôi còn nghe nở mũi dùm bé mà. Thực tế là tôi không kì thị cũng không bài trừ, càng không ghét bỏ, vì bé cũng đẹp mà, càng ngày càng có nét của dì Xuân nên ra dáng lắm. Nhưng cái hình ảnh mới nhìn là mê của bé ở sân bay khi nghĩ lại tôi lại không lọt vô con mắt được.

– Rồi Hải có tính về Bình Dương làm không con?

– Dạ, con cũng tính lấy kinh nghiệm vài năm thì về Bình Dương làm – Tôi bỏ chén cơm xuống vừa đưa tay gãi gáy sau, chẳng biết làm vậy để làm gì.

– Ừ, bé Thảo nó tính về Việt Nam làm đây, con rảnh thì chỉ em nó dùm dì.

– Dạ, vây em học ngành gì thế Thảo?

– Quản trị kinh doanh anh.

– Ủa vậy Thảo nó tốt nghiệp chưa vậy Xuân? – Mẹ tôi nhìn bé âu yếm.

– Tháng 11 này, mình cũng tính theo nó về chừng nào thu xếp công việc xong mình mới qua đó tiếp.

– Vậy thì Hải sắp xếp công việc cho em đi con, công ty con còn trống chỗ không? Cho em nó vào học hỏi cũng được.

– Dạ?

– Vậy có phiền nó quá không? – Dì Xuân nhìn qua tôi, ánh mắt chờ đợi hơn là ái ngại. Trời ơi là trời.

– Dạ, chuyện trong công ty phải nhờ anh Long đó mẹ, con không có quyền quyết định đâu.

– Ừ, vậy để mẹ nói với anh Long mày.

– Thực ra thì công ty con cứ 3 tháng 1 lần, xê dịch thời gian không nhiều, có đợt tuyển dụng, lúc đó Thảo có thể xin vào.

– Ừ, vậy được quá rồi.

Trong bàn ăn lại nhộn nhịp bàn về vấn đề khác, ai ai cũng vui vẻ, mặt mày hớn hở chỉ có tôi ủ rủ. Ta nói bao ngày tháng phè phỡn muốn làm gì làm nay còn đâu, mặc dù trong mắt mọi người trong công ty thì tôi vẫn có cái uy riêng của mình, nhưng có thêm Thảo vào là mất tự nhiên, chưa kể bé này có phải là “mật thám” của mẹ tôi hay không thì có trời mới biết.

Sau bữa ăn thì mẹ tôi cùng dì Xuân gọt trái cây, tôi đã tính lên phòng khách theo ba tôi rồi, mà…. rút không kịp.

– Con có bạn gái chưa vậy Hải?

– Dạ chưa… – Có đá qua chuyện đó không đây trời?!

– Xuân đừng có thấy cái vẻ ngoài của nó, dòm vậy chứ nó như con nít con nôi lắm – Lại nói xấu con trai trước mặt nhau.

– Hạnh cứ nói vậy, mình thấy Hải bảnh trai lại có công việc ổn định, Hạnh kiếm vợ cho nó là vừa rồi.

– Mình nhìn thằng con mình đã thấy không ai chịu nó rồi.

– Trời, Hạnh cứ nói thế, chắc tại Hải nó giấu không cho Hạnh biết thôi.

– Phải chi có con dâu được như bé Thảo thì tốt rồi…

Vậy đó, cuối cùng thì cũng tung hứng đến khúc này, tôi nghe mà tim gan lộn ngược lên nhưng vẫn phải giữ vẻ bình thản cười cười cho vui lòng người lớn. Nhìn bé Thảo nó cứ híp mắt cười éo ý kiến thì điên thêm.

Đậu xanh tối nay khó sống rồi.

Ngồi ăn trái cây mà lòng như lửa đốt, im im khoảng chừng 10 phút thì như chợt nhớ ra điều gì….

– Mẹ, giờ con phải lên lại Sài Gòn rồi.

– Giờ này mà đi cái gì, mai lên sớm đi con.

– Không được mẹ, tài liệu con bỏ ở nhà, giờ mà không lên soạn lại thì mai không kịp chuẩn bị cuộc họp.

– Có gì mẹ nói lại anh mày cho.

– Không được mẹ ơi , rồi mẹ muốn con nhìn cả công ty của con sao? Mai là họp cả phòng ban của công ty mà – Tôi làm cái mặt khổ hết sức nói.

– Thôi em, giờ cũng mới hơn 8h thôi, đi đường cẩn thận không được chạy nhanh đó con – Ba tôi hắng giọng, ôi, đây là giây phút tôi thấy ba tôi hệt như đấng cứu thế.

– Hừ, thôi đi đi, xuống dưới rồi gọi báo cho mẹ.

– Dạ.

– Hải đi cẩn thận nha con – Dì Xuân tươi cười nhìn tôi ưng ý lắm. Đang thoát thân khỏi cái nhà này mà sao giống đi làm chuyện vĩ đại quá vậy?

Thêm Bình Luận