"Nơi này gió lớn, nàng trở về đi."
"Không có việc gì, nhìn chàng đi trước, ta lại trở về."
Nam nhân dùng ngón tay sửa sang lại mũ choàng cho nàng, đem gương mặt nhỏ kia bao trọn kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời động lòng người.
Ngụy Ngọc phiền muộn nhìn người từ cửa sau rời đi.
Cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại?
*
"Nương nương, cuối cùng người cũng về rồi!"
Tiểu Nguyên Bảo như khóc tang mà bay qua, "Nếu người còn không chịu trở về, thì sẽ không bao giờ gặp lại Tiểu Nguyên Bảo người gặp người thích, hoa gặp hoa nở nữa đâu!"
Lâm Lang sờ sờ khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh đến đỏ bừng của hắn, "Nha, thật đáng thương mà, tại sao lại không ở trong xe chờ ta?"
"Còn không phải Nguyên Bảo muốn gặp nương nương sớm một chút sao." Hắn cười hắc hắc, cẩn thận đỡ nàng lên xe ngựa, đâu vào đấy chỉ huy mọi người làm đúng chức vụ của mình.
Lâm Lang ôm tiểu lò sưởi, ngồi trên thảm mềm hắn trải, thoải mái dễ chịu than nhẹ một tiếng, "Tiểu Nguyên Bảo a, càng ngày ngươi càng có thể một mình đảm đương một phía rồi." Không nghĩ tới nàng chỉ là tùy tiện thoáng nhìn, còn có thể nhặt được một bảo bối quý giá.
"Tất cả đều do nương nương dạy bảo tốt mà." Hắn thò người tới, dùng đôi mắt to lập loè sao trời nhìn chăm chăm vào nàng.
Lâm Lang thuần thục nâng tay lên, sờ sờ đầu dưa của hắn, hắn thoải mái hừ vài tiếng, giống như một con mèo lớn ngoan ngoãn uốn lượn bên chân nàng cầu chủ nhân yêu thương trìu mến.
Cảm giác như là đang nuôi một con thú cưng ngốc manh vậy. Lâm Lang không khỏi cười cười.
Xe ngựa dần dần biến mất bên trong một mảnh tuyết lớn mênh mông.
*
"Nương nương, Ngụy Vương phi cầu kiến."
Tụ Ngọc cúi người.
"Vậy cho nàng ta vào đi." Lâm Lang ngáp một cái.
Nữ chủ cũng nên tìm tới cửa.
Dù sao thì ngày hôm qua nàng chính là ở trên địa bàn của đối phương, rất vất vả diễn kịch một lúc lâu đấy. Nếu mà nàng ta ngay cả một chút phản ứng cũng không có, vậy nàng chẳng phải là làm chuyện không công?
Phùng Tư Tư theo cung nhân đi vào.
Liếc mắt một cái, nhìn thấy chính là Quý Phi đang lười biếng dựa nghiêng trên giường nệm, tóc dài như thác tùy ý buông xoã, trên đầu đính một cây trâm ngọc mã não tinh xảo, ngọc châu trên tóc lay động, càng thêm u tĩnh mỹ lệ.
Ha hả, quả nhiên là hồ ly tinh!
Phùng Tư Tư khinh thường mà nghĩ, lấy sắc hầu quân, nàng ta ngược lại muốn nhìn cái thứ tiểu tam này có thể kiêu ngạo bao lâu!
"Ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi bảo các nàng đi xuống!"
Nữ chủ đi thẳng vào vấn đề, dáng vẻ còn rất dữ tợn.
Nha, cái vụ hưng sư vấn tội này...
Lâm Lang thật hoài nghi trong đầu nàng ta chứa toàn cỏ rác.
Cho rằng người trong cung của nàng đều đã chết hết rồi?
Tụ Ngọc lập tức nhăn mày, làm sao Ngụy Vương phi này một chút quy củ cũng không có, vậy mà lại dám bày ra dáng vẻ vênh váo tự đắc ở trước mặt nương nương!
"Có lời gì, Ngụy Vương phi cứ việc nói thẳng đi, không có việc gì không thể cho người khác biết." Lâm Lang vẫn là dáng vẻ lười nhác như cũ, có chút không muốn phản ứng người.
"Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn là nghe lời ta nói, bằng không, đến lúc đó mất mặt cũng không phải là ta." Phùng Tư Tư hầm hừ mà nói.
"Nga?" Lâm Lang một tay chống cằm, đôi mắt tràn đầy hứng thú đánh giá nữ chủ đại nhân, nàng ta vậy mà khẩu khí cũng thật lớn.
Nghĩ đến nữ chủ ngốc bạch ngọt chỉ biết đấu đá lung tung này căn bản cũng không biết, người ở trước mặt nàng ta, là Chu Lâm Lang - thiên kim Chu gia chân chính, là "người chết" bị nàng ta mạo danh thay thế, sau đó hưởng thụ vinh hoa phú quý của nguyên thân.
Một kẻ giả mạo, lại dám kiêu ngạo trước mặt nàng, tự tin của nàng ta là từ đâu mà có?
Oa, thật thú vị.
Nàng thật sự muốn nhìn, nữ chủ sẽ dùng ra thủ đoạn gì đây.
Dù sao lúc trước Lâm Lang rất ít khi giáp mặt đối đầu cùng nữ chủ, còn chưa ra tay, các nam chính đều đã giải quyết thay nàng.
"Các ngươi đi xuống trước đi, không có phân phó của ta không được tiến vào." Nàng vẫy vẫy tay.
"Nương nương......" Đại cung nữ lo lắng nhìn nàng một cái, lo lắng đối phương sẽ gây bất lợi cho nàng, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Lâm Lang, cuối cùng dẫn người lui xuống.
Phùng Tư Tư mừng thầm trong lòng, cơ hội tới.
Nàng ta phải giáo huấn cái thứ "tiểu tam" không biết xấu hổ này thật tốt, để cho ả biết, không phải ai cũng có thể trêu chọc!
Người vừa đi, Phùng Tư Tư gấp không chờ nổi lập tức muốn định tội danh cho nàng, "Tiện nhân, là ngươi câu dẫn Ngụy Ngọc đúng không!"
Nhanh như vậy đã xé mặt?
Mỹ nhân vận một thân cung trang nằm trên giường nệm, tay ngọc chống cằm, trong sự lười biếng lộ ra mấy phần tự phụ, "Tại sao lại nói như thế?"
Lâm Lang hoàn toàn là một bộ tâm thái thưởng thức trò hay, nhìn nữ chủ đang vội vã hất nước bẩn lên người nàng.
"Ha hả, ngươi cho rằng ta không biết à? Một lần ở Tết Thượng Nguyên kia, chính ngươi là người đã câu dẫn Ngụy Ngọc ra ngoài! Đèn kéo quân hắn cầm trên tay đêm ấy, cũng là của ngươi đúng không? Còn có ngày hôm qua, việc mà hai người các ngươi đã làm ở hành lang đừng cho là ta không nhìn thấy!"
Một màn kia với Phùng Tư Tư chính là sỉ nhục, lần này lại nhắc tới, cũng không nhịn được phẫn nộ trong lòng, tiến lên lập tức vung một bạt tay.
"Bang --"
Thanh âm thanh thúy vang vọng toàn bộ cung điện.
Thiếu nữ che lại khuôn mặt bị đánh đến đỏ bừng, khϊếp sợ nhìn phía trước.
"Ngươi vậy mà đánh ta?!"
Lâm Lang thổi thổi ngón tay đau rát, nghiêng đầu, cười đến vô cùng xinh đẹp, "Có gì không thể? Chẳng lẽ bổn cung chịu ngồi một chỗ cho ngươi đánh à? Ngươi cho rằng bổn cung là người dễ bị khi dễ như thế?"
Không phải nàng sớm nói rồi sao? Tuy rằng bề ngoài xinh đẹp, nhưng trong lòng nàng lại là một đoá hoa ăn thịt người mà.
Có thể động thủ thì động khẩu làm gì? Đúng không?
Lâm Lang không quá ưa thích cái từ "chịu thiệt thòi" này, ai dám khiến nàng xui xẻo nhất thời, nàng liền khiến cho người đó ăn cả đời, không hết cũng phải gói lại mang đi chôn cùng!
Muốn nàng lấy ân báo oán? Thực xin lỗi, trong từ điển của nàng không tồn tại thứ đồ này.
"Ngươi, ngươi đánh người còn nói lý!"
Nữ chủ hiển nhiên không nghĩ tới cái kịch bản này, vậy mà tức giận đến bật khóc, sau đó tựa như một người đàn bà đanh đá chạy lên muốn đánh nàng.
Móng tay dài như vậy, là muốn nàng hủy dung à?
Lâm Lang cũng không lưu tình, dứt khoát trực tiếp đạp một chân vào bên hông nữ chủ, đối phương bùm một tiếng nằm trên mặt đất.
Uhm, sức chiến đấu - 5 - cặn bã.
"Phanh --"
Cửa phòng bị đá văng ra.
Ngụy Sâm mới vừa tan triều đã vội vã chạy tới, phía sau hắn còn có Ngụy Ngọc một thân triều phục màu đỏ đi theo, vẻ lo lắng hiện lên trên mặt.
Vừa rồi có một tiểu thái giám cơ linh chạy tới bẩm báo, hình như Ngụy Vương phi và Quý Phi nương nương đã xảy ra xung đột, điều này làm hai nam nhân sợ hãi, ngựa không dừng vó chạy tới bên này.
Ngụy Ngọc cũng bất chấp cái gì gọi là lễ nghĩa, hắn hiện tại chỉ muốn biết Lâm Lang có chịu thương tổn gì không.
Phùng Tư Tư...... cũng không phải người tốt lành gì!
Chí ít, so sánh với Hoàng Quý Phi nhu nhược không xương mà nói, cô nương này khoẻ như trâu, làm sao Lâm Lang có thể đánh thắng nàng được?
Nhưng mà chờ đến lúc hai người chạy tới, lại bị một màn trước mắt doạ ngây người.
"Này, này......" Ngụy Sâm kinh ngạc nói không nên lời.
Quý Phi của hắn là muốn nâng sự hung tàn lên một tầm cao mới?!
"Bái kiến Bệ hạ, Vương gia." Lâm Lang hướng về phía bọn họ ôn nhu cười một tiếng, tựa như mỹ nhân mảnh mai không thắng gió lạnh.
"Ngụy Ngọc!"
Phùng Tư Tư tựa như thấy được cứu tinh, vội vàng bò dậy nhéo ống tay áo của nam nhân, "Chàng thấy rồi chứ, nữ nhân này đang giả heo ăn thịt hổ, tâm địa vô cùng ác độc, chàng nhìn đi, mặt của ta chính là bị nàng đánh sưng! Đúng rồi, nàng còn đá ta một chân, ngay bên eo, nhất định máu đã ứ động!"
Nàng ta dùng ánh mắt ăn thịt người trừng mắt nhìn Hoàng Quý Phi đang cười đến nhu tình vô hạn, "Tiện nhân, đừng có giả vờ, ngươi chính là một nữ nhân độc ác, chỉ biết dùng gương mặt này đem nam nhân lừa đến xoay quanh, thật làm người ta ghê tởm! Còn giả vờ cái gì!"
Ngụy Sâm phản ứng lại, lập tức gầm lên một tiếng, "Đủ rồi! Cái gì tiện nhân không tiện nhân, ái phi của trẫm khi nào đến lượt ngươi hô to gọi nhỏ!"
Thiên tử giận dữ, hiển nhiên áp chế được Phùng Tư Tư, ánh mắt lạnh băng của đối phương làm nàng ta lạnh cả sống lưng. Tiểu cô nương không khỏi bắt đầu ủy khuất, rõ ràng lúc trước hắn còn ôn nhu săn sóc đủ điều cho mình, tại sao tiện nhân này tiến cung, hắn lập tức quên luôn mình rồi?
Quả nhiên, đây đều là lỗi của con hồ ly tinh này!
Là ả mê hoặc Ngụy Sâm!
"Bệ hạ bớt giận, muội muội có lẽ chỉ là muốn đùa một chút thôi, không cần tin là thật." Nữ nhân cười đến thực miễn cưỡng, trên dung nhan xinh đẹp tái nhợt giờ chỉ còn huyết sắc cực nhạt.
Trong mắt Ngụy Ngọc toát ra đau lòng.
Đều là lỗi của hắn, không chú ý đến dị thường của Phùng Tư Tư, mới khiến nàng ta có cơ hội tới tìm Lâm Lang gây sự.
"Tiện nhân, ta không cần ngươi giả mù sa mưa cầu tình!" Phùng Tư Tư tựa như con mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức hét lên, chỉ là một cơn kích động này của nàng ta, liên lụy tới vết thương trên mặt, cơn đau ẩn ẩn co rút, một cỗ thiên đại sỉ nhục quay cuồng trong ngực, khiến nàng ta rốt cuộc vô pháp khống chế chính mình.
"A a a, ngươi mẹ nó vậy mà dám huỷ hoại mặt ta, bà đây tuyệt không buông tha cho ngươi!" Nàng ta điên cuồng tiến lên.
Lâm Lang ngơ ngác đứng tại chỗ.
Cái tay kia mắt thấy phải bắt đến trên mặt nàng.
"Bang --"
Lại có một bóng dáng thon dài che trước mặt nàng, nhanh chóng bắt được cánh tay kia.
"Ngươi đến tột cùng nháo đủ chưa?"
Nam nhân thanh tuấn giọng nói nặng nề, ngữ khí sớm đã không còn kiên nhẫn, "Nếu mặt đã ném đủ rồi thì lăn về cho bổn vương, ở chỗ này vu oan hãm hại có ý tứ sao?"
Phùng Tư Tư không thể tin tưởng kêu lên, "Vu oan hãm hại cái gì -- rõ ràng là ả đánh ta!" Nàng ta hung tợn chỉ vào Lâm Lang.
Ngụy Sâm đem Quý Phi bị "chấn kinh" ôm vào lòng, an ủi một hồi. Lại thình lình nghe tới lời nói như thế, lập tức trợn mắt nhìn nàng ta, "Đừng ngậm máu phun người, Lang Nhi nàng sao có thể là người như vậy? Lại nói, thân thể nàng nhỏ yếu như thế, có thể thật sự làm ngươi bị thương? Trẫm thấy ngươi là có ý đồ gây rối, muốn hãm hại Quý Phi, cố ý đánh chính mình!"
Hoàng đế bệ hạ càng nói càng cảm thấy có lý, ánh mắt nhìn về phía nàng ta càng thêm không tốt, còn dán lên một danh hiệu "tâm địa rắn rết", "lòng lang dạ sói" cho nàng ta.
Phùng Tư Tư bị phản kích tức đến hộc máu.
Nàng ta không dám trừng loạn Hoàng đế tôn quý, đành phải dùng ánh mắt phẫn hận "lăng trì" Lâm Lang.
Lâm Lang tiếp thu được "tín hiệu" của nàng ta, lập tức do dự mà nói, "Bệ hạ, kỳ thật là ta nhất thời xúc động ra tay trước, chàng không cần trách cứ Ngụy Vương phi......"
"Được rồi, nàng không cần nói gì cả, vì loại người này giải vây không đáng!"
Ngụy Sâm hoàn toàn không tin Phùng Tư Tư.
Lâm Lang còn chưa nói xong, nhưng nàng vừa lên tiếng, quan cảm của Ngụy Sâm đối với Phùng Tư Tư càng kém hơn trước. Mất công Lang Nhi vì bảo toàn mặt mũi của Hoàng thất bọn họ mà cho nàng ta một bậc thang để đi xuống, nha đầu thúi này còn không chịu cảm kích! Hừ, thật là hồ đồ gàn bướng!
Đối với chuyện này, Hoàng Quý Phi khuynh thành tuyệt sắc chỉ có thể hướng nữ chủ đại nhân bất đắc dĩ nhún vai một cái, tỏ vẻ bản thân nàng đã tận lực.
Nàng rõ ràng đã nói thật rồi nha, chính là, không ai tin cả!
Cái này cũng không thể trách nàng đúng không?
Lâm Lang cười trộm trong lòng.
Rõ ràng là nàng làm chuyện xấu, nam chủ nam phụ lại tự động rửa sạch hiềm nghi cho nàng, ngược lại trả đũa, bắt đầu lên án nữ chủ.
Hì hì, thật là chơi vui mà!