Chương 22: Kết hôn vẫn còn quá xa 1

Bà nội của Trần Húc mặc dù trên đầu mái tóc đã đầy tơ bạc, nhưng tinh thần vẫn rất tốt. Bà đeo một cặp kính lão gọng vàng, nhìn rất minh mẫn và thanh tao: “Trời sắp vào thu rồi, đan xong sớm thì mới có thể mặc đồ ấm sớm hơn một chút chứ. Năm ngoái bà đã đan cho cháu hai chiếc áo kia. Nhưng cả hai chiếc đều bị ngắn tay áo ."

"Không sao đâu bà, có áo mặc được là được rồi ạ."

“Được là được thế nào?” Thấy Trần Húc ngáp ngắn ngáp dài, bà nội Trần Húc vội vàng nói: “Thôi được rồi, mau đi tắm đi, ngày mai cháu còn phải đi học đấy.”

"Bà đừng lo lắng nhé, mà trong tủ lạnh có còn củ cà rốt nào không hả bà?"

"Còn đấy, nhưng buổi tối ăn cà rốt để làm gì?"

"Dạ, tại nó tốt cho mắt."

Trần Húc đi tới tủ lạnh, lấy ra một củ cà rốt, chạy nhanh lên lầu.

"Đứa trẻ này thật là, cháu thậm chí còn không rửa-"

Căn nhà của gia đình Trần Húc là một ngôi nhà nhỏ do người ông quá cố để lại, nó chật ních, không sang trọng, khắp nơi đều nhìn rất cũ kỹ và mang một vẻ đẹp mộc mạc, nhưng mọi ngóc ngách đều được bố trí sao cho thật gọn gàng ngăn nắp, sàn nhà bằng gỗ màu nâu đỏ thường xuyên được đánh bóng và bảo trì rất tốt. Theo như mong muốn của mọi người trong gia đình, đồ nội thất của ngôi nhà vẫn là những món đồ nội thất cũ rích, chưa bao giờ được thay thế hay sơn mới lại, bởi như vậy nó sẽ đem lại cảm giác hoài niệm về khoảng thời gian cũng như những hồi ức trong quá khứ.

Trần Húc ban đầu sống trên gác mái, nhưng sau khi bố mẹ cậu ly hôn, cậu ấy đã chuyển đến phòng ngủ chính trên tầng hai ở.

Bây giờ cậu ấy để thú cưng của mình sống trên gác mái, đó là một con thỏ lông dài màu trắng, nom giống như một cục bông tuyết.

Chú thỏ trắng được Trần Húc giấu diếm nuôi trộm đến nửa năm nay, nhưng vì bà ngoại chân tay không còn khỏe mạnh, đã không còn tiện đi lại nữa rồi, vậy nên cho tới tận bây giờ thì bà nội cũng vẫn chưa có chú ý tới sự hiện của chú thỏ trắng nhỏ này.

Chú thỏ tai cụp rất thích ăn cà rốt, Trần Húc vừa đưa tới gần nó một củ, nó liền để lộ ra hai cái răng thỏ to, cắn từng miếng nhỏ, nhanh chóng lấp đầy hai bên miệng, đôi má của thỏ mới phúng phính nhô ra. Thỉnh thoảng, nó giương cặp mắt to tròn liếc nhìn Trần Húc, có vẻ rất cảnh giác, cẩn thận. Trần Húc thấy vậy liền hướng củ cà rốt về chỗ nó rồi rời đi, nó lắc lắc cái đuôi mềm mại, nhấc hai cái chân trước ngắn ngủn của nó lên, vất vả bước về phía trước vài bước. Nhanh lên, nhanh lên, ôm chặt củ cà rốt.

Trần Húc cười cười, ngồi dưới đất, nhẹ nhàng vuốt ve chú thỏ lông mềm mại: "Ngoan."

Kỷ Cảnh một lần nữa qua đêm ở nhà bạn gái.

Ngay cả khi ông Tô và nhóc Tô không thích anh ấy thì anh ấy vẫn thật sự rất muốn sống ở đây.

Trước khi nhắm mắt xuôi tay, bạn gái của anh sẽ mở cửa và nói chúc anh ngủ ngon, còn không quên tặng kèm một nụ cười.

Tô Giai Tuệ vừa mới tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ màu vàng nhạt, khắp người tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, đây đâu thể nào là Diệt Thế Ma Long Thú, cô chỉ đơn giản là một bé Pikachu siêu đáng yêu thôi mà.

Kỷ Cảnh nghiêng người, nhìn khuôn mặt giống Tô Giai Tuệ đến 70% của Tô Giai Hòa, anh bất giác bật cười.

Một mặt, Tô Giai Hòa xù lông nhím, muốn đá Kỷ Cảnh xuống khỏi giường, nhưng mặt khác Kỷ Cảnh lại có Tô Giai Tuệ và bà Tôn làm hậu phương chống lưng cho anh, cậu không thể xúc phạm anh ta được, cậu ấy chỉ có thể ráng chịu đựng, nó còn khó chịu hơn cả nỗi phiền muộn của Câu Tiễn nữa.

Anh cũng đã định ngủ trong phòng làm việc, cái ghế sofa trong phòng làm việc tương đương với một cái giường dài một mét rưỡi, nhưng ông Tô không cho phép, ngay từ đầu ông Tô đã nói hoặc là nghe lời ông hoặc là chết, chừng nào Kỷ Cảnh còn sống ở trong cái nhà này, chừng đó anh ấy nhất định phải ở cùng với Tô Giai Hòa và đương nhiên là cùng ở một phòng rồi. Nói chính xác là, để tránh cho đứa con hoang chơi trong bóng tối giữa lúc nửa đêm.

Tô Giai Hòa gánh vác sứ mệnh trọng đại này, tuyệt đối không thể rời khỏi vị trí khi chưa được cho phép, vì vậy chất lượng giấc ngủ của cậu cũng không được đảm bảo cho lắm, cứ bị Kỷ Cảnh quấy rầy một chút thôi là cậu ấy liền tỉnh giấc, cậu ấy ghét Kỷ Cảnh, giống như ghét nó vậy. Tiếng chuông báo thức vang lên, cậu phản ứng lại đầy căng thẳng.

Kỷ Cảnh cũng biết rằng Tô Giai Hòa bị ép ngủ cùng giường với anh ấy, và anh ấy đã không thể thoải mái cử động mạnh một tí nào. Thậm chí, để tránh sự nghi ngờ không cần thiết do anh phải thức dậy đi vệ sinh vào ban đêm, anh ấy đã không uống nhiều nước vào buổi tối lúc trước khi đi ngủ.

Thành thật mà nói, cảm giác căng thẳng này còn không thoải mái bằng việc Tô Giai Hòa bị thử thách lòng can đảm.