Tận thế đến, zombie bao phủ toàn cầu, sự sống còn của loài người phải đối mặt với uy hϊếp to lớn, thế giới trở thành một bãi săn khổng lồ do zombie thống trị. Tân Đàm cho rằng cô là người may mắn, bởi …
Tận thế đến, zombie bao phủ toàn cầu, sự sống còn của loài người phải đối mặt với uy hϊếp to lớn, thế giới trở thành một bãi săn khổng lồ do zombie thống trị. Tân Đàm cho rằng cô là người may mắn, bởi vì cô biến thành zombie. Tân Đàm cũng cho rằng mình bất hạnh, bởi vì cô vẫn có ký ức và lý trí lúc còn là người.
Sau khi thử bắt chuyện với các anh em zombie, cùng các chị em zombie cạo thịt thối đi, cô bi ai phát hiện đồng loại của cô đều ngây ngốc, cô thông minh ngược lại sẽ biến thành kẻ lạc loài. Đã không thể thay đổi, vậy thì cô chỉ có thể gia nhập.
Từ đó về sau mỗi một ngày đều là khói mù u ám, cô không phải Tân Đàm, cô là zombie, là cái xác không hồn. Mãi cho đến một ngày, Kỳ Xán tới, cô sống.
- Sau khi vất vả lắm mới tìm lại được cô bạn gái đã thất lạc trong thời gian dài, Kỳ Xán phát hiện Tân Đàm chẳng để ý tới anh mấy, còn cự tuyệt ăn đồ ăn anh chuẩn bị. Nghe nói sau khi người trở thành zombie sẽ mất trí nhớ, Kỳ Xán tắm rửa sạch sẽ cho cô, mặc cho cô những bộ quần áo xinh đẹp nhất, cho cô uống nước trong sạch sẽ nhất, ăn thức ăn ngon nhất, hi vọng có một ngày Tân Đàm có thể nhớ tới anh.
Không những thế, mỗi ngày Kỳ Xán còn lải nhải kể cho Tân Đàm nghe về quá khứ ngọt ngào của họ, bao quát và không giới hạn trong: "Bé, là cậu theo đuổi mình trước, cậu quên rồi à?"
"Lúc cậu theo đuổi mình mùa đông đưa ấm hè đưa lạnh, bữa sáng mỗi ngày đều không trùng lặp, sao bây giờ lại quên chứ?"
"Đàm Đàm, không thì cậu cắn mình một phát đi."
Tân Đàm không nhịn được nữa, dựa vào tính khát máu của Zombie nhào tới, cắn một cái lên khăn quàng cổ của Kỳ Xán, giọng khàn khàn: "Ai theo đuổi ai?"
"Hóa ra cậu chỉ nhớ kỹ chuyện này thôi đúng không, quả nhiên ở trong lòng cậu thì mình chẳng quan trọng gì cả." Tân Đàm: "..."
- Sau khi gặp lại, Tân Đàm cũng không muốn liên lụy tới Kỳ Xán, anh hẳn nên đến căn cứ an toàn, mà không phải đi theo cô lang thang bên ngoài, màn trời chiếu đất, ăn không đủ no. Không có giây phút nào là cô không nghĩ tới việc rời xa Kỳ Xán, mãi cho đến một ngày cô thật sự thoát khỏi tầm mắt anh. Tân Đàm chợt hoảng hốt, nhưng Kỳ Xán lại đứng ở con đường phía trước chờ cô.
Cô đứng lại chỗ rất lâu không nhúc nhích, anh nhanh chân chạy về phía cô, ôm chặt lấy cô, cầu xin cô: "Đàm Đàm, đừng đi."
"Chúng ta phải sớm sớm chiều chiều, lâu lâu dài dài."
...
Tôi từng cho rằng sinh mạng của mình giống như phù dung sớm nở tối tàn, chớp mắt là qua, cho đến khi Kỳ Xán đến, cậu ấy nói muốn lâu lâu dài dài. Cảm ơn cậu, Kỳ Xán.