Chương 04: Nắm giữ giấc mơ (2)

Trên bồn rửa tay còn có mấy cái trứng rung dính đầy dâʍ ɖị©ɧ, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi tình dịch trộn lẫn ra bên ngoài, sợ người bên trong không ngửi ra hương vị sau cuộc .

Diệp Trăn đột nhiên ghen tỵ với người đàn ông đã thao Khâu Dữ Khê xế chiều hôm nay. Tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào, ánh mắt mê ly, cho dù Khâu Dữ Khê dưới người anh ta lêи đỉиɦ hết lần này đến lầm khác, anh ta vẫn có thể phát hiện sự khác biệt tinh tế trong đó, gọi là thần phục, gọi là tin tưởng. Nhưng mà suy nghĩ như vậy đi đến hậu huyệt Khâu Dữ Khê đã biến mất sạch sẽ, của huyệt bị thao biến thành màu đỏ thẫm, giống như Diệp Trăn để lại ký hiệu đặc thù nào đó, anh ta còn lâu mới có thể nhét một cái móc nhỏ vào trong tim người này, hoặc cực đoan một chút-- Khâu Dữ Khê quyến rũ như vậy, sẽ luôn có một ngày anh ta không nhịn được ham muốn tìиɧ ɖu͙© của mình, anh ta luôn có thể tìm cơ hội để đối phương tự nguyện liếʍ côn thịt của anh ta.

Anh ta nhớ tới ngày đầu tiên chia lại ký túc xá năm lớp mười một, anh ta mở cửa ra đã thấy thiếu niên quỳ gối trên giường trải khăn trải giường, vòng eo nhỏ nhắn trắng như tuyết, trong ánh nắng chiều gay gắt không giống như phát sáng, giống như mười ngón tay bóp lên sẽ hiện ra dấu vân tay tuyệt đẹp.

Cả người Khâu Dữ Khê giống như được làm bằng tuyết, nhưng ở một số góc độ nào đó, lại yếu ới e lệ như một cô gái, trước nay không thay quần áo trước mặt bọn họ, ngay cả khi tắm rửa cũng muốn cầm quần áo của mình vào nhà vệ sinh. Anh ta nhớ có một ngày nào đó anh ta đứng ở ngoài cửa phòng vệ sinh, vừa đặt tay lên nắm cửa, bên trong có tiếng rêи ɾỉ truyền ra, vừa mềm mại vừa nhớp nháp, Diệp Trăn nghĩ rằng đó chính là Thẩm Đường, người luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, lớn mật dám mang theo cô bé nào tới ký túc xá.

Nhưng mà hai người bạn cùng phòng khác của anh ta lại không ở trên giường.

Anh ta như nghe thấy tiếng máʏ яυиɠ, có tiếng khóc nức nở như bị bắt nạt. Diệp Trăn bình tĩnh trở lại ngồi đợi người bên trong mở cửa đi ra, thẳng lưng lật trang sách dưới ánh đèn, nhưng không đọc nửa chữ, chỉ có hơi nóng nhàn nhạt trên qυầи ɭóŧ nhắc nhở sự thèm khát không không bỏ qua của anh ta.

Người bước ra thấy anh ta liền sững sờ, nửa thân dưới không mảnh vải che thân, chỉ có cái áo ngủ dài quá che khuất thứ giữa đũng quần. Khâu Dữ Khê mất tự nhiên kéo vạt áo của mình xuống, đôi mắt sắc bén của Diệp Trăn nhìn thấy túi áo lồi ra một khối nhỏ, như nhét thứ gì đó.

Hóa ra Khâu Dữ Khê đang động dục trong phòng vệ sinh.

Tên khốn này.

Quan hệ tìиɧ ɖu͙© xong, Khâu Dữ Khê lại làm ra vẻ không để ý anh ta, nắm cánh tay Diệp Trăn, nhỏ giọng nói:

"Không cho nói ra ngoài, video sẽ bị xóa bỏ."

Diệp Trăn mở cửa sổ ra hít thở, một chút hơi nóng buổi tối tràn vào phòng, lòng bàn tay chạm vào hạ thể của Khâu Dữ Khê cảm thấy nóng bừng.

"Cậu không cần nhắc nhở tớ." Diệp Trăn cười chế nhạo:

"Cho dù tớ không nói, cậu cũng sẽ dùng sức quyến rũ những người đàn ông khác, đúng không?"

Cổ Khâu Dữ Khê đỏ bừng, tức giận đứng lên nhìn chằm chằm Diệp Trăn một hồi, cuối cùng thất vọng ngồi xuống, nghiêm giọng nói: "Xóa trước mặt tớ."

Diệp Trăn đưa album ảnh sạch sẽ trên điện thoại di động cho Khâu Dữ Khê nhìn, đối phương lúc này mới hừ một tiếng dời ánh mắt đi.

Cửa lại mở ra từ bên ngoài, Thẩm Đường vừa bước vào liền ngửi thấy một mùi lạ, rất quen thuộc. Thẩm Đường ấm giọng hỏi hai người bạn cùng phòng đang nghịch điện thoại di động: "Mùi gì vậy?"

Cửa sổ mở ra chưa được bao lâu, ngay cả hai người vừa mới quan hệ vẫn có thể ngửi thấy mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Diệp Trăn Trăn cười thầm trong lòng, còn có thể ngửi được cái gì? Tất nhiên là mùi da^ʍ đãng của Khâu Dữ Khê.

Khâu Dữ Khê nhìn chằm chằm cửa sổ, liếʍ đôi môi khô khốc, cố gắng làm giọng nói như bình thường:

"Diễn đàn nói rằng hình như bên cạnh tòa nhà dạy học học mới trồng thêm một cây đỗ quyên."

Thẩm Đường gật đầu, không nói lời nào đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc leo lên giường chỉ thấy khăn trải giường của anh ấy hình như khác với lúc rời đi. Qua ánh đèn, anh ấy nhìn thấy những vệt trắng trên tường, rất dễ thấy.