Chương 28: Nụ hôn mùa xuân

Thẩm Đường không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn lại có thể gặp Khâu Dữ Khê lần nữa. Giống như cha mẹ chỉ quan tâm đến tình yêu bỗng có một ngày chợt nhận ra liền vào một ngày trước khi khai giảng gọi Thẩm Đường và Tống Linh Hàn cùng đi ăn cơm.

Cách thời gian hẹn một lúc, Tống Linh Hàn bảo anh ấy tới phòng làm việc của mình trước để làm một số đề luyện tập. Anh ấy đeo cặp sách gõ cửa, cửa khoá bên trong nhưng lại không có một chút phản ứng. Anh ấy nhẹ nhàng đẩy mở một cái khe nhỏ, anh nhìn thấy tấm lưng trắng nõn và thắt lưng nhợt nhạt của Khâu Dữ Khê. Cả người cậu được Tống Linh Hàn ôm trọn trong ngực. Dù cách xa một đoạn anh ấy vẫn nghe được tiếng nước da^ʍ quái lạ và tiếng nghẹn ngào nho nhỏ của cậu. Mà bộ phận hạ thân bị bàn che lại nhưng không che hết được cảm giác mơ hồ và gợϊ ȶìиᏂ trong căn phòng.

Cho đến khi nhìn đi chỗ khác và cánh cửa lại đóng chặt, Thẩm Đường mới nhận ra tim mình đập loạn xạ. Ngay cả hô hấp cũng hoảng hốt.

Ngày hôm đó anh ấy lại thấy ngoài cửa sổ một bầu trời trong và mây trắng cùng đôi mắt trong veo và tiếng rêи ɾỉ lại lần thứ hai hiện lên mặt hồ.

Chuyện này thật ngoài dự tính.

Tống Linh Hàn dùng đôi môi lướt trên từng bộ phân cơ thể thiếu niên. Ánh mắt mặc ý liếc qua đầṳ ѵú trần trụi, lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp gặm cắn. Nhìn Khâu Dữ Khê yếu đuối khóc lên liền cười mà liếʍ đi nước mắt của cậu, hỏi cậu có thích được như vậy hay không?

Khâu Dữ Khê cắn môi không trả lời nước bọt tràn ra từ đôi môi rơi vào mắt như dụ dỗ, hoa huyệt co rút không ngừng. Khâu Dữ Khê không nhịn được mà hét lên chói tai khi lêи đỉиɦ. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy trên đùi mới dừng lại rồi nhìn cậu chằm chằm mà hỏi lần nữa:

“Em thích như vậy nữa không?”

Câu trả lời của anh nhận được là một cái gật đầu nhẹ vô cùng. Một giây sau lại càng không nói lý mà hung hăng đâm vào hoa huyệt ẩm ướt. Khâu Dữ Khê ở một số vấn đề luôn không thẳng thắn mà còn giả vờ mạnh mẽ để che giấu đi quá khứ. Cậu chỉ muốn để cho Tống Linh Hàn thấy nụ cười đẹp nhất lại mượn tìиɧ ɖu͙© và luống cuống khi lần đầu căng sữa liền dâng toàn bộ cơ thể của mình cho anh.

Ban đầu anh đến viện mồ côi chỉ là làm cho có để bố mình nhìn nghĩ rằng nhận công việc vài năm được công nhận rồi mình muốn làm gì thì làm. Anh bị tiếng líu ríu cùng mùi đồ trang điểm kém chất lượng trên mặt viện trưởng làm cho buồn nôn liền kiếm cớ đi vào phòng vệ sinh rửa tay.

Anh không thích trẻ con, không thích một chút nào. Anh còn cảm thấy những đứa trẻ ồn ào ở đây còn không dễ thương bằng đứa cháu trai hờ ở nhà của mình.

Nước nhỏ giọt rồi chảy xuống thành vòng tròn mà quay đầu lại liền thấy một cậu nhóc đáng thương đứng ở cửa nhà vệ sinh nam, mắt đỏ hoe.

Tống Linh Hàn không biết miêu tả đối phương như thế nào chỉ cảm thấy đôi mắt khóc đến đỏ hồng đó rất quý giá để giấu đi.

Từ khi anh bước vào cổng viện mồ côi xung quanh là tiếng ồn ào của máy móc và tiếng ve kêu huyên náo thì thứ duy nhất khiến anh hứng thú mà liếc nhìn chỉ còn lại là cậu thiếu niên trước mặt.

Anh chỉ hỏi cậu có muốn một cái nhà không mà Khâu Dữ Khê chỉ nói "có".

Ban đầu chỉ đơn giản là giúp đỡ. Anh mỗi tuần đều dành thời gian để gặp Khâu Dữ Khê một chút. Chỉ vài lần thiếu niên đã lộ ra ánh mắt vô cùng ỷ lại, sẽ nhẹ giọng trò chuyện với anh từng câu từng câu. Tống Linh Hàn hưởng thụ sự quyến luyến không muốn rời của cậu và đột nhiên cảm thấy vì làm hài lòng cha mà rời bỏ những thứ ánh đèn mờ buổi đên đó dường như cũng không còn quan trọng như vậy.

Trong một đêm mưa anh đã làm xong tất cả thủ tục hoàn toàn đem Khâu Dữ Khê về căn nhà trống rỗng mà mình ở. Màn mưa làm nước gõ lên cửa sổ. Lúc đèn đỏ, Tống Linh Hàn nghiêng đầu nhìn thấy Khâu Dữ Khê siết chặt hai bàn tay, như thể đang lo lắng nhưng ánh mắt lại dán vào động tác của cần gạt nước.

Trong xe bật điều hòa, hơi ấm dễ chịu cản lại tất cả khí lạnh. Tống Linh Hàn không khỏi tự hỏi liệu nhiệt độ có thể làm cho nỗi cô đơn trong lòng Khâu Dữ Khê tan chảy một chút không. Sau khi gặp cậu không lâu anh đã điều tra cũng biết hôm đó vì sao mà Khâu Dữ Khê khóc. Ngốc nghếch giống như đứa trẻ ba tuổi.

Nhưng anh thấy ánh mắt của Khâu Dữ Khê so với ánh sáng đèn nê ông còn rực rỡ hơn. Ngày đó ánh sáng yếu ớt qua ô cửa sổ nhà vệ sinh cùng nước mắt bàng hoàng của cậu đan xen vào nhau tạo thành một cuộc gặp gỡ định mệnh.

Tống Linh Hàn muốn đối xử tốt với cậu không vì lí do gì cả. Khâu Dữ Khê quá gầynhưng trong cái nhợt nhạt và yếu ớt ấy lại lộ ra một vẻ đẹp động lòng người.

Quần áo cậu mặc khi đi theo anh về nhà căn bản không thể chắn được gió. Nhìn cậu run rẩy anh không đành lòng liền nhẹ nhàng quàng vai ôm lấy. Anh nghe thấy Khâu Dữ Khê nói "cảm ơn" với anh.

“Không cần cảm ơn.” Anh nín cười đáp.

Khi Tống Linh Hàn kết thúc một bữa tiệc mang một thân mùi rượu trở về phòng. Anh nhìn lên giường mình thấy cậu bé đang nằm bất lực xoa ngực mình trong không khí thoang thoảng mùi sữa.

Vào ở nhà anh không lâu thì Khâu Dữ Khê đã thành thói quen gọi anh là anh trai. Vậy nên ngay cả khi cậu đang thực hiện những động tác da^ʍ ô trên giường, Khâu Dữ Khê cũng có lẽ nhìn về phía anh và gọi anh trai.

Ở độ tuổi thanh thiếu niên thích thảo luận về các trò chơi điện ảnh và các cô gái thích tụ tập để nói về lớp nào và anh chàng đẹp trai nào thì Khâu Dữ Khê dưới ánh trăng khóc nức nở đón lần đầu tiên căng sữa. Dù như thế nào cũng nên chờ đợi cậu ấy thành niên. Có thể Khâu Dữ Khê sinh ra để được yêu thương nên ngay cả những giọt nước mắt làm ướt tay áo cũng không khiến ai ghét nổi.

Ngày hôm đó, Tống Linh Hàn và Khâu Dữ Khê nhiều thêm một tầng quan hệ. Ban ngày họ sẽ chơi những trò đùa trẻ con vào ban ngày. Trong đêm khuya thì ngủ chung trên một chiếc giường trên danh nghĩa là giúp đỡ mà trao nhau những nụ hôn triền miên.

Mỗi người bọn họ đều giấu diếm, đều có tính toán. Tống Linh Hàn biết tình cảm của chàng trai xinh đẹp này đối với mình đã có chút biến chất, quá mức dựa dẫm. Ánh mắt không khi nào là không chứng tỏ điều đó. Tống Linh Hàn rất rõ ràng sớm muộn gì anh cũng nên cắt đứt mối quan hệ không thể kiểm soát giữa họ mà Khâu Dữ Khê cũng chưa chắc là thực sự thích anh..Tuỳ tiện che đậy đi giễu cợt và khuất nhục, cả một viên kẹo cũng giống như yêu cầu xa vời huống chi là giấc mộng nửa đêm cùng người yêu ôm và hôn môi.

Tống Linh Hàn cũng biết rằng cháu trai mình đang đứng ngoài cửa văn phòng nhìn trộm lại giả vờ không biết mà đợi đến khi Khâu Dữ Khê đỏ mặt ngồi một bên thì mới lần nữa gõ cửa.

Anh mặc cho mọi thứ tuỳ tiện phát sinh. Anh thoả mãn mọi ham muốn của Khâu Dữ Khê, dùng những lời tục tĩu và những phương pháp xấu xa để làm cho cậu mê muội mình.

Anh chỉ làm cho cảnh xuân ngày đó tan vào trong môi, sợi tóc rực rỡ sáng ngời lại vào một ngày đó làm bẩn chiếc giường gọn gàng trong ký túc xá. Dùng cách này để đập tan ý niệm trong đầu của Thẩm Đường.