Chương 3: Tớ đồng ý với cậu (1)

"Chỉ cần cho tớ làʍ t̠ìиɦ với cậu một lần, tớ sẽ không nói ra ngoài.”

Giọng nói của Diệp Trằn tràn đầy ác ý, Khâu Dữ Khê chỉ có thể mặc kệ để đôi tay kia vuốt ve cằm mình, cảm giác dính nhớp kỳ lạ truyền đến từ nơi tiếp xúc lan ra toàn thân, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi vì căng thẳng, cậu mím môi không biết nói gì—— bị bạn cùng phòng phát hiện ra bí mật của mình, bị quay video sεメ, sau một thời gian ngắn lêи đỉиɦ, hiện thực lại trở nên lạnh lẽo và vô tình, nói ra câu trả lời là một việc vô cùng gian nan.

Nhưng nhìn vào ánh mắt Diệp Trăn, ánh mắt đó giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, tựa như chuẩn bị kéo linh hồn của cậu ra khỏi thân thể này, sau đó xóa tan trong kɧoáı ©ảʍ vụn vặt, khiến trái tim cậu đập thình thịch như đánh trống.

Diệp Trăn từ trên cao nhìn xuống cậu, thấy sự rối rắm và sợ hãi trong ánh mắt Khâu Dư Khê, bàn tay vừa buông tha cậu, đã thấy Khâu Dư Khê giống như đang thở phào nhẹ nhõm, sau đó bởi vì câu nói tiếp theo mà máu huyết của Khâu Dư Khê trở về trạng thái lạnh lẽo.

"Vậy thì..." Lấy điện thoại di động ra, bấm vài cái lên màn hình, đưa giao diện cuộc trò chuyện bày ra trước mắt Khâu Dư Khê, Diệp Trăn khẽ cười nói:

"Trước hết đăng video trong nhóm ký túc xá của chúng ta, sau đó gửi đến nhóm lớp, cuối cùng là diễn đàn trường học, thế nào?”

"Diệp Trăn, cậu đừng làm như vậy..."

Diệp Trăn không để ý nhún vai một cái, bấm vào nút bên cạnh gửi video đi, đúng như mong muốn nhìn thấy Khâu Dư Khê hoảng hốt giữ chặt cánh tay anh ta: "Đừng! Tớ đồng ý với cậu..."

Lời nói của Tống Linh Hàn dường như còn đang quanh quẩn bên tai, nhưng mà cậu và Diệp Trăn đều biết, đề bài này chỉ có một đáp án để lựa chọn, mấy lời dò xét lúc trước chỉ là cái cớ để anh ta có thể làʍ t̠ìиɦ đường đường chính chính thôi, ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© trong đôi mắt người đối diện sắp thiêu cháy Khâu Dư Khê khiến Khâu Dư Khê muốn kháng cự theo bản năng, sau đó lại nhận ra mình không thể kháng cự được.

Anh ta đúng là phóng đãng, còn nói năng tùy tiện, thế nhưng mấy lời nói uy hϊếp dụ dỗ đó lại khiến cậu mất đi quyền chủ động, có thể khiến cậu quên sạch sẽ lời cảnh cáo của Tống Linh Hàn. Cậu bị người đàn ông này dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới thành một đóa hoa mềm mại đầy du͙© vọиɠ, rễ cây cắm sâu vào làm cho mặt đất nổi lên cao trào, vì thế nhất định vào một ngày nào đó nó cũng sẽ đi ngược lại với luân thường, bị kẻ trộm to gan lớn mật hung hăng ăn sạch. Nước ép dính nhớp và tiếng rêи ɾỉ phóng đãng mới là tông màu chủ đạo của vực sâu không đáy, rót đầy Khâu Dư Khê mới mười bảy tuổi, thay thế thời niên thiếu của cậu.

Chân bị tách ra với góc độ rất lớn, Khâu Dư Khê ôm lấy chân mình, động tác này thật sự vô cùng xấu hộ, đóa hoa nhỏ chưa kịp rửa sạch còn chảy ra những dòng mật ngọt không hề che dấu mà bày ra trước mắt Diệp Trăn. Màu hồng phấn vốn có vì tìиɧ ɖu͙© biến thành màu đỏ nhạt, khiến cho Diệp Trăn muốn dùng đầu lưỡi mềm của mình liếʍ lên một cái, sau đó bị người này phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ đầy mặt.

Tại sao một người đàn ông có thể vừa dâʍ đãиɠ vừa đáng yêu như vậy chứ.

Bị ánh mắt nóng bỏng điên cuồng nhìn chăm chú, Khâu Dư Khê cảm thấy sự luồng nhiệt khô nóng toàn thân chạy đến cái hang nhỏ vừa bị làm sưng không lâu, một lúc sau phía dưới lại trở thành một mảnh ẩm ướt trơn trượt, mong muốn được cây gậy thịt nhồi đầy. Bất mãn giật giật chân, lập tức bị ánh mắt tinh tường của Diệp Trăn phát giác, thịt trên chân bị đánh một cái, Khâu Dữ Khê đau đến nỗi rên ra tiếng, nước phía dưới càng nhiều hơn.

"Sao lại dâʍ đãиɠ như vậy chứ?"

Đầu ngón tay sờ soạng lên huyệt nhỏ đầy nước, sau đó Diệp Trăn vén quần áo Khâu Dư Khê lên, bôi dâʍ ŧᏂủy̠ lên đầṳ ѵú ửng đỏ, hai ngón tay véo viên thịt nhỏ đã cứng rắn từ lâu, vừa véo vừa không ngừng xoa. Mặt thiếu niên ửng hồng lập tức rêи ɾỉ trước mặt anh ta, lúc trước làm bẩn giường Thẩm Đường còn chưa đủ, bây giờ còn muốn làm ướt ga trải giường của Khâu Dư Khê thêm một lần nữa.

Răng nhẹ nhàng nghiến hạt đậu nhỏ, dùng sức hút vài ngụm như uống sữa, như ý muốn nhìn thấy vẻ mặt mất hồn của Khâu Dư Khê, những dấu vết mập mờ loang lổ đan xen trên người đối phương dường như cũng không còn đáng ghét như thế nữa. Anh ta cố ý hạ thấp giọng nói, môi ghé sát bên vành tai đỏ bừng của cậu, lời nói của Diệp Trăn vừa khiêu da^ʍ vừa lộ liễu:

"Bầu ngực của cậu to quá, có thể vắt ra sữa không đây?”

Cậu giơ chân lên đá vào đôi môi vừa phát ra những lời thổ bỉ, nhưng chút sức lực này không khác gì lấy trứng chọi đá, cổ chân lại bị anh ta bắt lấy, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào nơi này cũng khiến toàn bộ cơ thể Khâu Dư Khê ngứa ngáy đến phát run, huống chi anh ta còn tham lam vuốt ve. Khuôn mặt Khâu Dư Khê rất đẹp, ngay cả mỗi một đốt xương sống cũng vô cùng duyên dáng, khiến Diệp Trăn muốn hôn lên một cái, liếʍ liếʍ một cái, sau đó tùy ý giữ lấy cặp mông đầy đặn rồi nhẹ nhàng tiến vào.

"Nếu tớ bắn vào thì cậu sẽ có thai sao?”

“Cậu sẽ có kinh nguyệt ở chỗ này sao?”

Những câu hỏi như vậy liên tiếp đập vào tai Khâu Dư Khê, cậu thầm nghĩ sao Diệp Trăn có thể nói nhảm nhiều như thế chứ, bây giờ cậu chỉ muốn bị xâm chiếm mạnh mẽ, cho dù là ai cũng được. Cậu có một niềm si mê bệnh hoạn đối với tìиɧ ɖu͙©, quần áo có thể che đi chiếc qυầи ɭóŧ luôn ướt đẫm của cậu, nhưng một khi du͙© vọиɠ được khơi mào thì sẽ cần mồ hôi và vô số nụ hôn để dập tắt, cuối cùng trở thành bề tôi dưới váy tình yêu.

Bố mẹ cậu bởi vì thân thể này nên mới vứt bỏ cậu, ngay cả việc khám sức khỏe toàn diện cũng là làm sau khi cậu gặp được Tống Linh Hàn. Cơ quan sinh dục nữ của cậu phát triển không toàn diện, cho dù bắn đến nỗi bụng trướng lên cũng sẽ không mang thai, càng không có kỳ kinh nguyệt —— Tống Linh Hàn nói sự dâʍ đãиɠ của cậu là thứ khảm sâu trong con người cậu, không thể kiềm chế được, trước kia Khâu Dư Khê chỉ coi đó như là một câu nói trên giường nên không để trong lòng. Cho tới lúc bị Diệp Trăn nhìn với ánh mắt soi xét dâʍ ɖu͙©, nước chảy thành từng dòng, cậu sắp ngứa ngáy đến nỗi muốn chủ động dụ dỗ anh ta, tới lúc này mới phát hiện từ trước đến nay Tống Linh Hàn chưa từng lừa gạt cậu.