Công nguyên 19XX: Giáo đường
Trong khi nâng váy giúp Liên Thực bước trên thảm đỏ, âm nhạc vang vọng khắp nơi, mọi người chậm rãi đi về phía linh mục để chúc phúc cho hai người kia, tôi đột nhiên cảm thấy, người đang kết hôn, thật sự phải là tôi cùng Cố Mạc Tu.
Liên Thực hạnh phúc đưa tay ra để Cố Kỳ Ngôn nắm lấy, bước về phía linh mục.
Làm phù dâu và phù rể, tôi và Cố Mạc Tu cùng đứng lui sang một bên.
Toàn thân Cố Mạc Tu mặc lễ phục trắng, cơ thể thon dài đứng trong lễ đường, cao quý tựa như thiên thần.
Tôi cười với anh, nói: “Anh thanh niên này, sao hôm nay đẹp trai thế!”
Mặt của anh hơi hơi đỏ lên: “Không ra lớn cũng chẳng giống nhỏ!” Thoáng nhìn tôi, lại nói: “Cô gái này… Lễ phục thật phù hợp với vóc dáng em…”
Tôi giật nhẹ phần ren trắng của chiếc váy: “Thật không? Em còn đang lo lắng mình mặc vào thấy là lạ sao ấy!”
Anh cười nói: “Không đâu. Nhìn rất được!”
Nghe được lời ca ngợi từ anh, tôi không khỏi đỏ mặt.
Nghi thức bắt đầu.
Linh mục hỏi: “Chú rể, con có nguyện ý lấy cô dâu làm vợ không?”
Cố Kỳ Ngôn: “Thưa cha, con nguyện ý.”
Thân thể Cố Mạc Tu bên cạnh tôi hơi run lên. Tôi ngẩng đầu, chỉ thấy đôi môi anh nhẹ nhàng mấp máy, bàn tay phủ kín lên chiếc nhẫn, nắm thật chặt.
Linh mục: “Cho dù tương lai cô ấy giàu có hay bần cùng, cho dù cô ấy có khỏe mạnh hay ốm yếu, con vẫn nguyện ý cùng cô ấy sống chung một chỗ sao?”
Cố Kỳ Ngôn quay đầu nhìn Liên Thực, trong mắt tràn đầy hạnh phúc: “Đúng vậy, con nguyện ý.”
Linh mục chuyển sang Liên Thực.
Linh mục: “Cô dâu, con nguyện ý gả cho chú rể sao?”
Liên Thực cười vô cùng ngọt ngào: “Thưa cha, con nguyện ý.”
Linh mục: “Cho dù tương lai người đàn ông này giàu sang hay bần cùng, cho dù tương lai người này có khỏe mạnh hay ốm yếu, con đều nguyện ý cùng anh ta sống chung một chỗ sao?”
Liên Thực: “Đúng vậy, con nguyện ý.”
Linh mục: “Được, ta lấy danh nghĩa là người đại diện cho Chúa Thánh Thần, Chúa Cha, con của Thánh để tuyên bố: Chú rể, cô dâu trở thành vợ chồng. Hiện tại, chú rể có thể hôn cô dâu.”
Dưới sự chúc phúc của mọi người, hai người hôn nhau đầy đam mê, trao nhẫn cho nhau.
Nhất thời tôi cảm thấy toàn thân mình như sụp đổ.
Cố Kỳ Ngôn cùng Liên Thực xa cách mười hai năm, rốt cuộc vẫn được ở bên nhau.
Tôi không biết mình nên dùng loại tâm trạng gì để đối diện với hoàn cảnh hiện tại, trong lòng hoang vắng giống như sa mạc rộng lớn màcằn cỗi, không có lấy một ngọn cỏ.
Biện Nghê đi tới, lặng lẽ cầm tay tôi: “Phải dằn xuống, tất cả đều là muốn tốt cho bà.”
Tôi gật đầu: “Tôi biết.”
Quay đầu lại nhìn Cố Mạc Tu, bóng dáng anh đã không thấy.
Đang định hỏi, Con Vịt cùng Quang Đầu, Copy cười hì hì đi tới.
Móng vuốt của Copy chụp lên vai tôi: “Hoa sen nhỏ, tôi không nghĩ bà lại có được bà mẹ xinh đẹp như vậy cùng người cha đẹp trai hết sức. Bà đó, thật là hạnh phúc!”
Tôi cười cay đắng: “Rất hạnh phúc sao?”
Anh đạp tôi một cước: “Tôi đang nói, ba và mẹ bà vừa kết hôn xong, sao bà lại cười thê thảm như vậy?”
“Cảm thấy rất áp lực… Không thể nhìn thấy được cha mẹ, họ làm tôi thấy chói mắt!”
Quang Đầu cười hì hì quàng một tay khác lên vai tôi.
Ngay lúc tôi bị hai người bọn họ dồn ép suýt ngã xuống thì Con Vịt chạy tới đẩy bọn họ ra, rống to vào hai người đó: “Hai người bọn bay đúng là háo sắc, đừng làm hại hoa sen nhỏ của tôi!”
Hai người kia sửng sốt, sau đó ôm bụng cười to: “Thôi đi, Con Vịt, như ông hiện giờ, không phải vừa ăn cướp vừa la làng à?”
Vẻ mặt tôi cầu xin nhìn ba người: “Tôi thật sự hối hận khi mời mấy người đến, đừng bảo mấy người định đập phá tan tành cái chỗ này đấy nhé?”
Mấy người lập tức điều chỉnh lại thần sắc: “Tuyệt đối không có!”
Sau khi nghi thức hôn lễ kết thúc, các tân khách bắt đầu đi đến khách sạn.
Trên đường đi, tôi không hề nhìn thấy bóng dáng Cố Mạc Tu.
Tôi hỏi Con Vịt: “Ông có nhìn thấy anh trai tôi không?”
Con Vịt nhàn nhạt liếc tôi một cái: “Không có.”
Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, cảm thấy lo lắng, tôi gọi vào điện thoại di động của Cố Mạc Tu.
Trong điện thoại truyền đến âm thanh thật dài.
“Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Liên tục gọi vài lần, đều là giọng nữ lạnh như băng truyền đến, lặp đi lặp lại như một đoạn kịch.
Tôi nôn nóng nhổ ra một ngụm nước miếng, nói với Con Vịt: “Mấy người đi trước đi, nếu ba mẹ tôi có hỏi, nói rằng tôi đi tiếp đãi mấy người bạn.”
Nói xong xoay người chạy về.
Con Vịt một phen giữ chặt lấy tôi: “Bà muốn đi đâu?”
Tôi vội vã bỏ tay anh ra: “Có chút việc nhỏ, lập tức sẽ trở lại ngay.”
Biểu tình của Con Vịt thật kỳ quái: “Hoa sen nhỏ, đừng trách tôi không nhắc nhở bà, chơi với lửa có ngày tự thiêu.”
Tôi giật mình.
Đưa lưng về phía anh, lạnh lùng nói: “Tôi không hiểu ông đang nói cái gì.”
“Bà hiểu được.” Anh dừng lại một chút, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Đi nhanh về nhanh. Chúng tôi ở trong khách sạn chờ bà.”
Trở lại giáo đường, Cố Mạc Tu quả nhiên ở nơi này.
Anh đưa lưng về phía tôi, đứng trước thập tự giá, không biết đang làm cái gì.
Tôi đi đến sau anh, nhẹ nhàng vỗ một chút vào lưng anh: “Anh trai… Anh đang làm gì đấy?”
Anh chậm rãi quay đầu lại, hai tròng mắt đỏ bừng.
Tôi có một chút kinh ngạc: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Anh cay đắng lắc đầu: “Không có việc gì, vừa bị gió thổi bay vào mấy hạt cát, cho nên, không lập tức đuổi theo mấy người được.”
Tôi thở dài. Loại nói dối này ngay cả trẻ con cũng không tin được.
“Đi nhanh đi. Ba mẹ chắc còn đang chờ chúng ta.” Xoay người muốn đi, cánh tay lại bị anh kéo lấy: “Tiểu Lạc.”
“Làm sao vậy?” Nhịn xuống sự rung động trong lòng, tôi ra vẻ bình tĩnh hỏi.
“Chúng ta… Cùng chơi một trò chơi được không?”
Trời, những lời nói này thật quen thuộc!
“Trò chơi gì?” Tôi xoay người buồn cười nhìn anh.
Cố Mạc Tu từ khi nào lại giống một đứa trẻ vậy, lại còn muốn chơi trò chơi!
Anh đột nhiên bắt lấy tay tôi, từ trong túi rút ra một chiếc hộp nhỏ. Mở ra, là một đôi nhẫn có đính cánh thiên sứ.
Tôi kinh ngạc, đây không phải là đôi nhẫn tôi thích ở cửa hàng trang sức ư? Tại sao nó lại ở trong tay Cố Mạc Tu?
Anh cười cười, sắc mặt ửng đỏ: “Thật ra vừa rồi anh phải đi mua nó.”
Tôi càng kinh ngạc: “Anh có bệnh à, lúc này chạy đi mua nhẫn làm chi?”
Anh không lên tiếng, mở chiếc hộp nhỏ nhắn kia, nhìn tôi: “Cùng anh trai chơi trò đeo nhẫn được không?”
“Lộp bộp” một tiếng! Đầu trở thành một mảng keo dán.
Anh cười cười, bắt được tay trái tôi, lấy chiếc nhẫn bạc đính thập tự giá nhẹ nhàng cởi ra, rồi nói: “Anh thấy bộ dáng ba mẹ vừa rồi đeo nhẫn thật hạnh phúc. Cho nên, chúng ta cũng thử một lần được không?”
Sắc mặt của tôi trở nên rất khó coi, cái mũi đau xót, chỉ muốn khóc lên.
“Cố Mạc Tu, anh phát điên cái gì đó? Trò chơi này thật nhàm chán, một chút em cũng không thích chơi. Em muốn đi tìm ba mẹ.” Tôi đẩy anh ra, ý định nhanh rời khỏi nơi này.
Anh lại giữ chặt lấy tôi, ánh mắt cuối cùng mang theo khẩn cầu: “Tiểu Lạc…”
Ánh mắt Cố Mạc Tu nhìn rất được, nhất là khi nó được đong đầy nước mắt, giống như một khối thủy tinh mỏng manh dễ vỡ, trong suốt không chứa một chút tạp chất.
Cho nên, tôi nhất định cự tuyệt không được khi anh dùng ánh mắt đó nhìn tôi.
Bất đắc dĩ tôi dừng lại, dù sao, đây cũng là lần cuối cùng.
“Nói đi, chơi như thế nào?”
Anh cười giống như một đứa trẻ được cho kẹo, đôi mắt cong cong, đưa ra bàn tay trái trống rỗng: “Chúng ta cũng trao nhẫn cho nhau, được không?”
Tôi lườm anh một cái, trong lòng biết rõ ý tứ của anh, lại làm bộ như không rõ: “Ngày hôm qua chẳng phải chúng ta cũng cùng trao cho nhau một cái sao…”
“Cái kia không giống. Hôm nay em phải nghe theo yêu cầu của anh trai!”
“Được rồi được rồi!”
Giáo đường thật yên tĩnh, Cố Mạc Tu một thân lễ phục màu trắng, giống như một thiên thần.
Anh có một mái tóc vàng, làn da lại trắng nõn, trong ánh mặt trời tạo thành một vẻ đẹp thuần khiết lạ lùng.
Trong lòng tôi cảm thấy khổ sở, tại sao người đó lại là anh trai tôi chứ?
Anh đi đến một góc giáo đường, ấn vào một nút, toàn bộ giáo đường lập tức quanh quẩn giai điệu vui tươi của ‘Here Come The Bride’.
Anh mỉm cười tiến về phía này, nhẹ nhàng giữ lấy bàn tay tôi: “Ở đây, trò chơi bắt đầu!”
Tôi biết Cố Mạc Tu đang tùy hứng.
Chẳng phải lúc đó tôi cũng tùy hứng với anh sao?
Cố Mạc Tu đi về phía linh mục đứng trên đài, ý cười dịu dàng mà nhìn tôi.
“Hưm!… Liên Lạc, con có nguyện ý cả đời cùng sống với Cố Mạc Tu không, cho dù sinh lão bệnh tử, đều không rời xa anh ta?”
Tôi cười cười.
“Là sao?”
“Nói đi!”
“…Con nguyện ý.”
“Cố Mạc Tu, con có nguyện ý cả đời cùng sống với Liên Lạc không, cho dù sinh lão bệnh tử, đều không rời xa cô ấy?” Cố Mạc Tu lại mở miệng, sau đó dừng một chút: “…Con.Nguyện.Ý.”
“…” Tôi không nói gì, trong lòng lại chua xót.
“Như vậy tiếp theo…” Anh đột nhiên nhảy xuống.
“Cố Mạc Tu!” Tôi bước nhanh lên muốn đỡ lấy anh.
Hai người đồng thời té ngã trên mặt đất.
“Anh có ổn không?”
Tôi khẩn trương hỏi người đang nằm phía trên.
Mỉm cười.
“Nụ hôn thề nguyền…”
Lời còn chưa dứt, môi Cố Mạc Tu đã phủ lên.
Khóe mắt hai người có một thứ chất lỏng nóng bỏng chảy ra, sau đó đồng thời rối rắm, tan ra làm một thể.
“Biết không?… Muốn đem em giữ lại bên người… Là anh…”
Lời nói bên tai vô nghĩa, mà lại thật tâm.
Chiếc nhẫn lạnh lẽo trượt vào ngón áp út tay trái.
Tôi cười, bắt được tay anh, từ trong hộp lấy ra một chiếc nhẫn khác, nhẹ nhàng đeo vào ngón tay anh.
Sau đó đứng dậy, nhìn đồng hồ: “Trò chơi chấm dứt! Cần phải đi rồi.”
“Ừ!” Anh gật đầu, từ mặt đất đứng lên, vỗ vỗ vào vai tôi: “Đi thôi, em gái.”
Hôn lễ của Cố Kỳ Ngôn tiến hành vô cùng thuận lợi, ngoại trừ chen vào đó một chút tranh cãi nho nhỏ, nhưng lại làm kẻ khác phải xấu hổ lung túng.
Trong lúc Cố Kỳ Ngôn kéo tay Liên Thực đến chỗ tân khách để mời rượu thì một giọng nữ sắc nhọn xen lẫn mỉa mai xen vào: “Đúng là con hồ ly tinh không biết xấu hổ.”
Đó là một người phụ nữ ăn mặc rất sεメy.
Cô ta đi về phía Liên Thực, khinh bỉ nhìn bà: “Thật sự là hàng tốt, không có gì phải thắc mắc việc mày có thể câu được chủ tịch doanh nghiệp Cố thị!”
Liên Thực vẫn như cũ cười tao nhã, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt: “Cảm ơn vị phu nhân này khích lệ, hồ ly tinh đối với phụ nữ cũng không nhất thiết cần một lời khen tặng.”
Người phụ nữ thấy Liên Thực bất động, tức giận chỉ vào mặt bà chửi ầm lên: “Mày là con đàn bà không biết xấu hổ, dám câu dẫn chồng tao, hại gia đình tao vỡ tan, mày là cái loại người ai cũng có thể lấy làm chồng, dựa vào thứ gì mà bây giờ có thể nhận được hạnh phúc…”
Lời còn chưa dứt, tôi tiến đến cho người phụ nữ đó một bạt tai: “Hôm nay là hôn lễ của mẹ tôi, nếu bà còn có lời nào không hay, nhanh cút ra ngoài cho tôi.”
Người phụ nữ che mặt, không dám tin nhìn tôi chằm chằm.
Con Vịt đi tới, kéo kéo cánh tay tôi.
Ngược lại, tôi cười cười tự giễu, tôi đây, vì cái gì mà phải kích động chứ.
Cố Kỳ Ngôn tao nhã đi qua, biểu tình lạnh như băng: “Liên Thực không phải quyến rũ tôi, chúng tôi ban đầu đã là vợ chồng, cô hiểu chưa?”
Người phụ nữ nghe thấy vậy, đột nhiên cười toáng lên như bị thần kinh, đi đến bàn cầm túi lên rồi chạy thẳng ra cửa.
Đi ngang qua người Cố Kỳ Ngôn, đột nhiên tặng lại một câu: “Chỉ sợ rằng Cố tiên sinh chính mình bị người ta cho đeo trên đầu bao nhiêu cái nón xanh cũng chẳng biết đi? Ha ha ha…”
Thân thể Cố Kỳ Ngôn cứng đờ.
Trò đùa khôi hài có chủ đích của một vị khách rồi cũng nhanh chóng qua đi.
Tôi im lặng đứng trong góc, nhìn Cố Mạc Tu.
Anh đứng ở cửa sổ bên cạnh, nhìn bầu trời, tựa như đang suy nghĩ cái gì đó.
Tay phải không ngừng che phủ chiếc nhẫn trên tay trái, ngẫu nhiên cười si ngốc, khóe miệng nhếch lên dịu dàng đến mức không chữa được nữa.
Con Vịt đi tới, ngồi xuống cạnh tôi.
“Làm sao vậy, không vui à?”
Tôi lắc đầu, bàn tay với ra lấy ly nước cam.
Dừng một chút, nói: “Con Vịt, buổi tối gọi bọn Quang Đầu cùng đi ra quán uống một chút nhé.”
“Vì sao đột nhiên muốn uống rượu?” Anh cau mày, nhìn kỹ ánh mắt tôi.
Tôi đem ánh mắt rời khỏi người Cố Mạc Tu, nhàn nhạt mở miệng: “Lần trước không phải đáp ứng cả nhóm rồi sao? Tôi – Liên Lạc cho tới bây giờ không phải là người không biết giữ lời.”
Con Vịt nhìn tôi, ánh mắt miết qua tay trái, dừng một chút, gật đầu: “Được.”
Các tân khách náo loạn đến mười một giờ đêm, men say vào người rồi cũng phải rời đi.
Cố Kỳ Ngôn uống khá nhiều, Liên Thực đỡ ông ta đi trước.
Quang Đầu nói: “Xem ra, đêm động phòng hoa chúc của ba và mẹ bà tối nay là lãng phí rồi.”
Tôi trừng anh liếc mắt một cái: “Con trai con gái đều đã có, còn cần đêm nay…”
Mấy người vui đùa ầm ĩ chuẩn bị rời đi, Cố Mạc Tu bước theo sau.
Anh đứng trong ánh đèn mông lung mờ ảo, thân hình có vẻ đơn bạc.
“Tiểu Lạc, em còn đi đâu?”
Tôi chỉ về phía ba người bọn họ: “Chúng em muốn đi đến Happy.”
“Đã trễ thế này, còn muốn ra ngoài sao?” Anh nhíu mày.
Không chờ tôi trả lời, Copy liền mở miệng trước: “Anh trai hoa sen nhỏ, anh đừng nói cho không cho chúng tôi đi, bắt Tiểu Lạc phải về nhà hôm nay nhé?”
Cố Mạc Tu nghiêng đầu: “Vì sao không thể trở về?”
Copy buồn cười nhìn anh: “Tôi nói với người anh em nhé, ba và mẹ anh kết hôn, đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, anh đi đến làm bóng đèn?”
Mặt Cố Mạc Tu không khỏi đỏ lên, giả vờ ho khan vài tiếng: “Vậy… Làm sao bây giờ?”
Quang Đầu vỗ tay phát ra tiếng: “Cùng đi uống rượu đi.”
Ban đêm trong khách sạn nhỏ, mấy người vui đùa nhốn nháo, ăn uống linh đình, vui vẻ đàm đạo.
Copy bị tôi bắt uống đến mức gục xuống.
Cố Mạc Tu im lặng đối diện nhìn tôi.
Anh không hề ngăn cản tôi uống rượu, chính mình cũng không uống. Anh chỉ im lặng ngồi đó nhìn tôi.
Tôi nhìn anh, trong lòng cảm thấy khó chịu, trong đầu có chút men say, bị anh nhìn chằm chằm làm lòng càng thêm thanh tịnh.
Nhấc lên ly rượu đưa đến miệng, tôi không tin mình uống không thể say được.
Quang Đầu say khướt ngăn tôi lại: “Hoa… Hoa… Hoa sen nhỏ… Bà… Nhưng… Thật sự thành anh em… Uh…” Lời còn chưa dứt, liền gục xuống bàn.
Tôi chọc chọc đầu vào anh, thấy nửa ngày không có động tĩnh, cười rộ lên ngốc nghếch: “Ông… Ông… Cái ông này… Vô dụng…” Nói chưa dứt lời, dạ dày bùng nổ dữ dội, chạy trực tiếp ra bên ngoài.
Cố Mạc Tu muốn cùng đi, tôi tức giận chỉ vào mặt anh: “Không được theo, nếu đi theo, em sẽ liều mạng với anh!”
Vô nghĩa, tôi mới là người không muốn bộ dạng chật vật này bị anh nhìn thấy.
Nếu anh lại nhìn thấy, tôi sẽ không thể nhịn được mà đem tầm mắt dán lên người anh.
Con Vịt đi theo tôi.
Đêm nay anh cũng học Cố Mạc Tu, một ngụm rượu đều không hề uống, dù tôi có nói như thế nào, chết cũng không uống, làm hại anh bị Quang Đầu nhiều lần chửi là đồ rác rưởi.
Ngồi chồm hỗm trên mặt đất nôn mửa mãnh liệt, mãi đến khi trong dạ dày không còn gì để phun nữa, nước mắt lại vội vàng chảy ra.
Anh ở phía sau tôi, thay tôi vỗ nhẹ lưng: “Đã bảo bà đừng uống nhiều như vậy, không nên uống mà. Hiện tại có gì khó chịu! Bà nhận lấy hết đi.”
Tôi khó chịu ngồi trên mặt đất, thở phì phò, nhìn lại chung quanh, Cố Mạc Tu chưa đến.
Không khỏi mắng thầm mình mắc bệnh thần kinh, chờ mong cái gì, rõ ràng tự mình nói không cần người khác đi cùng.
“Liên Lạc, bà và anh trai bà,trong lúc đó, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Đột nhiên Con Vịt mở miệng, làm tôi đánh một cái lạnh run.
Tôi quấn quấn quần áo, cười cười: “Ông đang nói bậy bạ gì đó? Tôi có thể phát sinh chuyện gì với anh trai!”
“Phải không?” Anh tự tay xoa vào nhẫn của tôi: “Chiếc nhẫn này giống chiếc nhẫn trên tay anh bà.”
Một cảm giác mát lạnh trên lưng.
Vội vàng rút tay về, đút vào túi áo, đứng lên đi về phía phòng.
Con Vịt giữ chặt tôi một phen: “Liên Lạc, tôi cảnh cáo bà, bà muốn chơi cái gì cũng được, nhưng đừng có đùa với lửa. Bà, mẹ kiếp!”
Bị anh chọc đúng vào nhược điểm của tôi, không khỏi nổi giận, tôi một phen đẩy anh ra, tức giận chỉ vào anh, quở trách: “Ông đang tính làm cái gì vậy, dựa vào cái gì mà dám nói tôi thế này thế nọ, lui ra!”
Anh hơi hơi sửng sốt, sắc mặt si ngốc: “Tất cả mọi chuyện tôi làm đều vì bà, chuyện gì cũng đều do bà quyết định, chỉ có duy nhất chuyện này, bà đừng có mong. Tôi sẽ trông coi bà!”
“Tả Thừa Tịch, ông đừng tự cho mình là đúng!” Tôi lạnh lùng, từng bước từng bước đi về phía anh: “Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Đừng nói với tôi rằng ông cũng thích tôi!”
Anh giật mình, biểu tình đau khổ.
Tôi bật cười, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Đúng, tôi thích bà, từ ngày trông thấy bà, tôi đã thích bà rồi. Bà có ý kiến sao?” Con Vịt cơ hồ rống lên.
Tôi dừng lại.
Cố Mạc Tu đứng ở nơi đó.
Chỉ một giây, không kịp tự hỏi, trực tiếp chạy vội tới bên người Con Vịt, ôm lấy anh, ghé vào lỗ tai anh thì thầm: “Con Vịt, ông thật sự yêu tôi sao?”
Con Vịt thấy thái độ của tôi như vậy có chút kinh ngạc, ngơ ngác gật đầu.
Tôi cười, nhẹ nhàng cắn vào tai anh, thấp giọng nỉ non: “Chúng ta hẹn hò đi.”
Nói xong, đôi môi nhếch lên.
Con Vịt kinh ngạc, đôi mắt mỹ lệ trừng lớn.
Khóe mắt tôi long lánh nước nhìn Cố Mạc Tu, toàn thân anh cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt giống như một tờ giấy.
Ngay cả bộ lễ phục màu trắng cũng không thể che lấp được sự gầy yếu của anh lúc này.