Trong thời gian làm việc, Tiêu Chiến thực sự bận đến mức không rãnh tay để tìm đến điện thoại, trừ những cuộc gọi khẩn cấp, nên đến tối về mới thấy một dãy tin nhắn của Vương Nhất Bác.
"Tiêu Cục trưởng, cơm trưa ăn không đủ".
"Tiêu Cục trưởng, những người ở đây sao lại lắm mồm như vậy?!"
"Tiêu Cục trưởng, những người này nói nhiều quá, thực sự muốn cho một trận"
"Tiêu Cục trưởng, gọng kính anh đeo nhìn thật đẹp, mua ở đâu vậy?"
"Tiêu Cục trưởng, anh dùng nước hoa gì vậy?"
"Tiêu Cục trưởng, lúc nào anh xuất hiện cũng có mùi hoa là sao?"
"Tiêu Cục trưởng, làm việc cũng đọc tin nhắn đi."
"Tiêu Cục trưởng, chưa có ai tôi nhắn tin mà lâu như vậy dám không nhắn lại đâu."
"...................."
Người nhà thằng nhóc này có khi nào chê nó phiền chưa vậy?
Tiêu Chiến còn chưa kịp tiêu hóa hết đống tin nhắn, điện thoại lại lần nữa sáng lên.
"Tiêu Cục trưởng, có tin tôi qua phòng anh ngay bây giờ không?"
"....................."
Tiêu Chiến cảm nhận được mùi nguy hiểm, liền chạy đến bấm chốt khóa cửa lại.
"Tiêu Cục trưởng!"
Quỷ ám, thực sự là quỷ ám..
"Tiêu Cục trưởng, mở cửa!"
"..................."
"Tôi biết anh chưa ngủ, giả vờ trốn tôi làm gì!"
".... Ai trốn cậu, tôi sắp ngủ rồi, về phòng đi!"
"Sắp ngủ chứ cũng chưa ngủ, mở cửa!"
"................"
"Tiêu Cục trưởng..., tôi đếm đến ba. Một."
Hey, thằng nhóc này sẽ không đá banh cái cửa phòng xinh đẹp của anh chứ?
"Hai !"
Lỡ vào được rồi cậu ta lại làm gì quá đáng thì sao, phòng anh sát bên cạnh phòng chú Giang, lỡ Vương Nhất Bác nổi cơn điên lại gây chuyện gì gây chấn động đến chú ấy..
Cạch.
"Tìm tôi làm gì?"
Vương Nhất Bác không nói gì, nghiêng người trực tiếp lách qua đi vào phòng Tiêu Cục trưởng.
Phòng của Tiêu Chiến được sơn màu xanh lá cây nhạt, mang lại cảm giác đầy tươi mát, đồ đạc trong phòng được cũng được sắp xếp vô cùng khéo léo, gọn gàng, nhìn qua trông rất tối giản, nhưng lại cực kỳ tao nhã và hút mắt.
Người này sống thật ngăn nắp.
Vương Nhất Bác chợt dời mắt đến con sư tử bông màu xanh lá cây trên giường Tiêu Chiến.
Hóa ra Tiêu Cục trưởng tuy lớn đầu, nhưng vẫn có sở thích chơi gấu bông.
"Tiêu cục trưởng!"
"....Nói !"
"Sao không trả lời tin nhắn?"
"...... Vương Nhất Bác, cậu tưởng tôi rãnh lắm chắc, tôi ngày nào cũng phải giải quyết trăm công ngàn việc, vụ án hiện tại của cục phụ trách còn chưa tiến triển thêm bước nào, tôi căn bản còn không có thời gian nghe điện thoại, đừng nói là đọc tin nhắn của cậu."
"....................."
"Vương Nhất Bác, bớt trẻ con đi!"
Vương Nhất Bác căn bản không đoái hoài đến lời mấy lời trách móc kia.
"Tiêu cục trưởng !"
"..... Lại làm sao?"
"Cho tôi mượn con sư tử."
"....................."
"Là con sư tử trên giường anh !"
"......................"
"Không được à?"
".... Vương Nhất Bác, cậu thực sự bao nhiêu tuổi rồi? còn muốn mượn thú bông về chơi?"
"Vậy anh bao nhiêu tuổi rồi?"
"....................."
Nhìn thân ảnh thiếu niên đang ngắm nghía con sư tử đáng yêu trên giường anh, Tiêu Chiến hực sự tức nghẹn đến nói không nên lời.
"Cầm lấy, mang về mà chơi, cút về ngay cho tôi !"
Vương Nhất Bác vác con sư tử bằng bông về phòng, ôm ngủ tròn một đêm.
Tiêu Cục trưởng kia không hiểu xịt cả nước hoa lên con sư tử này hay gì, Vương Nhất Bác kiểm tra toàn thân nó đều mang một mùi của hoa mẫu đơn.
.
.
.
"Tổng Cục trưởng.."
Giờ nghỉ trưa hôm sau, Vương Nhất Bác có đi ngang qua phòng của Tổng Cục trưởng, vốn dĩ là đã đi qua rồi, chẳng hiểu sao bước chân liền quay lại.
Giang Tổng cục đang đọc lại các báo cáo về tình hình hiện tại của vụ án mà ông phụ trách, tầm mắt lại thu vào thân ảnh mặc một bộ hắc phục đang đứng trước cửa phòng.
Ông ngoắt tay, ra dấu cho Vương Nhất Bác có thể vào.
"Chàng trai, có gì không tốt sao?"
".. Không, rất tốt."
"Vậy cậu tìm lão già này.. có chuyện gì sao?"
"............."
Giang Tổng cục nhìn Vương Nhất Bác cúi mặt nhìn hai chân đang cạ vào nhau, lần đầu ông cảm nhận được thằng bé này đang bối rối, mà cái kiểu ấp úng khi mở lời này, chắc chắn là có chuyện khó nói.
Về tính cách này, giống hệt với cha nó.
"Cứ nói, không sao !"
Giang Tổng cục mỉm cười hiền từ, mặc dù ông vốn cũng không ưa gì cái tính cách di truyền này từ cha thằng nhóc, mỗi lần có chuyện gì gặng hỏi đến hai ba lần mới chịu mở miệng, mà một khi mở miệng rồi lại cực kỳ khiến ông không biết quanh đường nào để đáp trả.
"Ngài ở gần Tiêu Cục trưởng, có ngửi thấy mùi hoa không?"
"....................."
Đúng thật là di truyền, con mẹ nó lão Vương, gen của ông cũng quá trội rồi.
Tổng Cục trưởng Giang đưa tay xoa lấy hai bên thái dương một cái, liền rất nhanh trở lại dáng vẻ ôn hòa mà trả lời cậu Thiếu Úy trẻ tuổi.
"Ý cậu là mùi nước hoa à?"
".. Tôi có hỏi Vu Bân, cùng đứng gần Tiêu cục trưởng, nhưng anh ấy không ngửi thấy."
"Vậy nên...."
"Nên muốn hỏi ngài có ngửi thấy mùi hoa nào không.."
"................."
Tổng Cục trưởng Giang phút chốc cảm thấy vừa lĩnh ngộ ra một điều vừa diệu kỳ, vừa quá khó diễn tả.
Đứa nhỏ này cùng với Tiêu Chiến nhà ông....
"Vương Nhất Bác..."
".....Vâng!?"
"Tiêu Chiến là Omega".
".................."
Thực tế thì Vương Nhất Bác cũng có nghĩ đến, mặc dù nhìn Tiêu Cục trưởng so với những Omega khác mà nói, thật sự đặc biệt hơn vạn lần.
"Cậu là bị khí tức của nó ảnh hưởng."
".............."
"Vương Nhất Bác, Omega vào lúc phát tình, khí tức đặc biệt sẽ tỏa ra mãnh liệt, mị hoặc lấn át lý trí của hầu hết các Alpha, nếu ngửi thấy đều sẽ không nhịn được mà mất kiểm soát. Còn lúc bình thường, người khác đều khó mà cảm nhận được.."
"Trừ phi.., là bạn đời !"
Là bạn đời của Omega đó.
"Bạn đời?"
"Tiêu Chiến còn sử dụng thuốc ức chế loại được phát minh đặc biệt, tuyệt nhiên bình thường khí tức sẽ được áp chế vô cùng tốt."
"................"
"Vương Nhất Bác, cậu cũng trưởng thành rồi, những chuyện này trừ chính bản thân cậu là rõ nhất, người ngoài như lão già này chỉ có thể giải đáp thắc mắc cho cậu, đi tự mình tìm cách kiểm chứng đi!"
".................."
.
.
.
Những ngày tiếp theo đó, nhiều người cảm thấy Thiếu Úy Vương Nhất Bác thường hay ngây dại một mình.