- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bạn Đời [Bác Chiến]
- Chương 3
Bạn Đời [Bác Chiến]
Chương 3
Tối hôm đấy lại xảy ra sự việc khiến ai cũng phải ngỡ ngàng, Vương Nhất Bác đánh người.
Alpha bẩm sinh kiêu ngạo, đây còn là lớp trẻ mới lớn, vốn dĩ thường xem trọng việc hơn thua, lại có tính tự ái cao. Vương Nhất Bác tuy là cá thể nổi trội, được người người quý mến khâm phục. Nhưng cũng có không ít kẻ đố kỵ, ganh ghét.
"Chỉ dựa vào vài ba thành tích đã lên chức cao như vậy, hóa ra có là quân đội hay cảnh sát cũng chẳng có gì ghê gớm."
"Phải đó, chúng ta phải gọi một thằng oắt loi choi là Thiếu Úy, còn ra thể thống gì."
"Tao nói, chắc chắn nhà nó đút tiền vào. Nghĩ xem, Đến lão Tổng cục trưởng cũng cho nó ở phòng cao cấp hơn bọn mình."
"Ê, nói không chừng nó là con riêng của lão đó.."
"Hahahaha..."
.
.
.
"Mày nói lại!"
Hai thiếu niên kia cùng tốp mười quân nhân được chọn với Vương Nhất Bác, tuy bề ngoài luôn một tiếng tung hô hai tiếng khen ngợi Vương Nhất Bác tài giỏi hơn người, song bên trong vẫn là nuôi một lòng sâu sắc đố kỵ .
Mà nói ra những lời này, cũng quá nhạy cảm rồi.
Hai thiếu niên đang cười đến sảng khoái, lại nghe được giọng nói lạnh đến thấm nhuần sóng lưng.
"Sao..."
"Tao nói, mày nói lại!"
"Haha Vương Nhất Bác, cậu nói gì vậy, nói lại gì cơ, haha.."
Thiếu niên đi bên trái có vóc dáng cao hơn Vương Nhất Bác một chút, đang hơi run rẩy trả lời. Có ai đời mà ngờ bị bắt quả tang đang nói xấu trực tiếp ngay trước cái tên mặt liệt đáng sợ này.
"Tại sao phải sợ nó, nói không đúng à, tao nói mày chính là thằng oắt dựa vào ba cái thành tích mà muốn hơn bọn tao sao, chẳng qua là m....."
Thiếu niên bên phải vóc dáng rất cao to, nên đương nhiên so với Vương Nhất Bác tỏ ra không can tâm chịu thua.
Chỉ là lời còn chưa nói dứt, mặt đã bị đấm một cái, mạnh đến đứng còn không vững.
Vương Nhất Bác giỏi kềm chế, tuy nhiên, cũng tùy vào trường hợp.
"Nói lại cho tao! Nói!"
Nói là nói vậy, nhưng chẳng để thiếu niên cao to có cơ hội mở miệng, Vương Nhất Bác trực tiếp đẩy người vào vách cửa lan can, đấm liên tục vào mặt và bụng thiếu niên kia..
Thiếu niên nhỏ con hơn chứng kiến một màn đánh người dã man này, thoáng chốc sợ đến mặt tái nhợt, chỉ biết vừa chạy vừa yếu ớt hô lên.
"Đánh chết người rồi, có ai không, đánh chết người rồi, cứu người..."
Tiêu Chiến cùng vài người trong tổ nghiên cứu tâm lý hôm nay tăng ca đêm. Đột nhiên nghe có người gọi cửa, ngước lên thì thấy một cậu trai đang vừa khóc vừa liên tục đập cửa, vẻ mặt hoảng hốt đến thảm thương.
"Bình tĩnh, nói tôi nghe có chuyện gì?"
"Vương... Vương Nhất Bác.. Vương Nhất Bác..."
"Vương Nhất Bác làm sao?"
"Vương... Vương Nhất Bác đánh chết người, đánh chết người rồi..."
"..........."
Cả tổ đội quay sang nhìn nhau, còn chưa kịp hiểu câu chuyện đã vội chạy theo sau Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cùng mọi người chạy đến lan can sảnh chính, liền thấy một màn Vương Nhất Bác đấm người kia mặt bết máu đến biến dạng, ai nấy đều bàng hoàng đến không thể tiếp nhận kịp chuyện gì đang xảy ra.
"Vương Nhất bác, dừng tay."
Thiếu niên tên Vương Nhất Bác dường như chẳng quan tâm đến việc ai đang có mặt, vẫn trừng mắt đấm thật mạnh, mặc cho người trước mặt đã lả đi từ khi nào..
"Vương Nhất Bác, dừng lại, đánh nữa sẽ chết người đó."
Tiêu Chiến vội vàng chạy đến níu lấy tay Vương Nhất Bác, lại bị hất ra đến ngã.
"Tiêu Cục trưởng!"
Đội nghiên cứu nhìn thấy anh bị hất ra, sợ đến hớt hải chạy đến đỡ lấy Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác lúc này mới sực chú ý xung quanh, thấy Tiêu Chiến bị mình xô ngã, có ý muốn đến đỡ anh dậy.
Mọi người liền mang cậu thiếu niên to xác kia đến trạm y tế trong Cục, nhìn mặt mũi bị đánh đến không nhận ra, ai nấy đều nuốt nược bọt thầm cầu nguyện cho cậu trai này có thể qua khỏi.
Còn mỗi Tiêu Chiến ở lại với Vương Nhất Bác.
"Tại sao đánh người?"
".........."
"Cậu đánh người ta suýt chết biết không?"
"............."
"Tôi hỏi cậu tại sao đánh người?"
".... Tôi không vô cớ đánh."
"Vậy lý do là gì?"
".............."
Vương Nhất Bác nắm thật chặt lòng bàn tay, nửa giận nửa bối rối nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến.
"Này Nhất Bác.."
Không khí đang căng thẳng, thì nghe thấy tiếng Vu Bân vừa chạy vừa hối hả gọi Vương Nhất Bác.
"Nhất Bác, chuyện.. chuyện gì? Sao lại đánh người ta nát cả mặt mũi.."
Vu Bân đang nói thì im bặt, Vương Nhất Bác không nói gì, lẳng lặng quay sang nhìn anh, từng mạch máu hằn lên trong ánh mắt, cũng đủ thể hiện cơn giận mà người này đang phải kìm nén.
"Tiêu.. Tiêu Cục trưởng, tôi chưa biết chuyện gì, nhưng mà.. tôi có thể đảm bảo với anh, Nhất bác nó sẽ không tự nhiên đánh người, hơn ai hết tôi hiểu tính cậu ấy.."
".............."
".............."
"Tôi chơi với Nhất bác từ lúc cậu ấy mới ngày đầu vào quân khu, khi đó có không ít người trêu chọc, nhưng tôi chỉ thấy cậu ấy đi ra một chỗ khác, không thèm đoái hoài."
"..............."
"Tôi nói thật đó.."
"Vậy nói tôi nghe, Vương Nhất Bác, bọn họ chọc gì cậu?"
"......................."
Tiêu Chiến nhìn thấy được ánh nhìn uất ức trong mắt thiếu niên, muốn hỏi cho thật tường tận.
"Nói tôi nghe, tôi xử lý giúp cậu."
"Bọn nó.... bọn nó nói tôi.., không ra gì!"
Ba chữ "không ra gì" ở cuối câu, thốt ra một cách khiến người nghe cảm thấy nặng nề đến nghiêm trọng.
Rốt cuộc là những câu từ nào, khiến thiếu niên này tức giận đến vậy.
"Ngày mai đến gặp Tổng cục trưởng, tôi làm chủ cho cậu."
".............."
"Tiêu Cục trưởng, thực sự chuyện này... không nhất thiết phải bành trướng.." Vu Bân nghe thấy phải đến gặp Tổng Cục trưởng, tim đập nhanh hơn bình thường đến ba lần.
"Thế cậu nghĩ đánh người là chuyện nhỏ?"
"..............."
"Tiêu Cục trưởng!"
"Hửm?"
"Cho tôi số điện thoại anh!"
"Hửm?"
"Hả?"
Tiêu Chiến bất giác nghe thấy thiếu niên thốt ra một câu chẳng hề liên quan đến vấn đề, hơi miên man suy nghĩ có phải nghe nhầm không.
Trong khi Vu Bân lại tưởng Vương Nhất Bác gây ra chuyện lớn, nên sợ đến sảng rồi.
"Tôi nói anh cho tôi số điện thoại!"
"Cậu xin số tôi làm gì?"
"Nhắn tin nói lý do."
"....................."
"....................."
Vu Bân cùng Tiêu Chiến không hẹn mà có cùng biểu cảm giống nhau.
"Nói ở đây không được?"
"Không tiện."
"....................."
.
Vương Nhất Bác có được số điện thoại của Tiêu Chiến.
Nhưng tối đến, lúc Tiêu Chiến chuẩn bị đi ngủ, nhận được tin nhắn từ số lạ, nội dung vô cùng ngắn gọn :"Xin lỗi, ngủ ngon".
Cái thằng nhóc này...
Thực tế thì Vương Nhất Bác từ ngày đến đây đều không đêm nào ngủ được tròn giấc. Lúc nào cũng ngửi thấy mùi hoa mẫu đơn phảng phất, vẫn là ngọt ngào đến dễ chịu, nhưng ngày qua ngày dường như càng thêm nồng nàn hơn, hình thành vào tâm trí Vương Nhất Bác.
Và hình như chỉ mình Tiêu Chiến có mùi hoa này.
.
.
.
Hôm sau Vương Nhất Bác bị mắng một trận ra trò, chịu kỷ luật lần đầu tiên.
Tổng Cục trưởng Giang xem qua tình trạng của cậu thiếu niên to xác mặt bị đánh đến biến dạng kia, thương cảm không nói nên lời.
"Tổng Cục trưởng, cháu nghĩ nên hỏi người đi chung với anh bạn này, xem họ đã nói những gì."
"Dù có nói gì thì đánh người vẫn là sai, phải bị kỷ luật."
"Nhưng cháu vẫn muốn biết vì sao Vương Thiếu Úy lại tức giận đến mức đánh người".
Thiếu niên hôm nọ đi cùng với anh bạn nói xấu Vương Nhất Bác, trước mặt Tổng Cục trưởng, Tiêu Cục trưởng, còn có Vương Nhất Bác cùng đoàn đội, sợ đến mức không dám nói sai nửa lời.
Vương Nhất Bác lần nữa lại cảm thấy khó có thể kềm chế cơn giận.
"Các người.... cái đám oắt con này, thực sự quá đáng, thực sự không được dạy dỗ tốt."
Tổng Cục trưởng Giang nghe xong thiếu niên trình bày, thiếu điều giận đến hoa mắt.
Cư nhiên dám đặt điều về quan hệ giữa ông và con trai tình nhân cũ.
"Tiêu Cục trưởng.."
"Vâng !"
"Kỷ luật Vương Nhất Bác, phạt ba ngày liên tục túc trực ở Cục, không cho phép ngủ."
"Vâng !"
"Còn hai thằng nhóc này, đợi thằng nhóc kia hồi phục, lập tức trả về quân khu".
"Vâng !"
Thiếu niên kia suy cho cùng, trừ bỏ gương mặt bị sưng đến khó nhìn, một bên xương sườn bị gãy ba cái, còn lại không nghiêm trọng lắm.
Vương Nhất Bác bị phạt trực ban ba ngày ba đêm.
Cũng là điện thoại của Tiêu Chiến bị làm phiền ba ngày ba đêm.
Ngày đầu tiên Vương Nhất Bác bị phạt. Buổi sáng Tiêu Chiến vừa thức dậy, nhận được tin nhắn.
"Tiêu Cục trưởng thức dậy rồi có thể mua giúp tôi một phần ăn sáng không, tôi phải trực, không được rời vị trí".
"....................."
Nếu không phải Tiêu Chiến còn thắc mắc về việc thằng nhóc này có phải bạn đời hay của anh hay không, anh thực sự sẽ mặc kệ chuyện đói no của Vương Nhất Bác.
Cái đồ không biết liêm sỉ này, anh thân với cậu ta đến vậy à..
Nói thì nói vậy, đến rốt cuộc Tiêu Chiến vẫn mua phần ăn sáng cho người kia suốt cả ba ngày.
Anh cũng tự hỏi tại sao phải làm vậy...
Thằng nhóc này đến bạn đời ảnh hưởng lẫn nhau còn chưa nhận thức được, trong khi lúc nào cũng tiết ra một lượng khí tức Alpha mạnh mẽ đến chiếm cả không gian. Điển hình là từ lúc Vương Nhất Bác đến đây, phần lớn Omega trong Cục suốt ngày bàn tán khen ngợi, tỏ ra thích thú không ngừng, có người còn dõng dạc tuyên bố phải lấy bằng được Vương Nhất Bác làm bạn đời.
Tiêu Chiến cảm thấy hơi buồn cười, Vương Nhất Bác thậm chí còn chưa nhìn đến đám người đó bao giờ.
Bạn đời dễ tìm như vậy sao?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bạn Đời [Bác Chiến]
- Chương 3