Vương Nhất Bác ở ngay trước mắt Tiêu Chiến, vốn chỉ từng nghe cậu nói rất thích motor, cũng từng thấy qua Vương Nhất Bác đường đường chính chính một thân lái motor lần nào.
Mà thiếu niên bây giờ, đang ở trước mặt anh, điều khiển motor một cách thuần thục, ngạo mạn đến mức buông thả cả hai tay, sử dụng súng đối phó với bọn tội phạm.
Nước mắt Tiêu Chiến rơi xuống, mà ngay chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc.
Người này xuất hiện một cách bất giờ, là con trai của một quân tướng trong ngành, là phần tử Alpha nổi bật giữa một tập thể của lớp quân binh thế hệ mới. Duyên cớ lại được chú của anh đặc biệt để vào mắt, chọn về chính nơi anh công tác mà bồi dưỡng, sau đó lại cùng anh bén nợ bén duyên.
Người này còn rất trẻ, vì sớm trải qua rèn khắc khổ nên nhìn vào có cảm giác thật đứng đắn. Nhưng hơn ai hết Tiêu Chiến mới có thể hiểu rõ, Vương Nhất Bác còn trẻ con thế nào, hiếu thắng ra sao , muốn gì đều sẽ tìm cách làm cho bằng được, bất quá sẽ vì anh mà có đôi lúc chịu nhún nhường. Đứa trẻ mang trong mình sự đơn thuần nhất định, cũng chưa từng va chạm với nhiều loại người, không quá quan tâm đến nhiễu nhương thiên hạ, chỉ có cố gắng vì những người mà cậu yêu thương.
Thiếu niên của anh đều bị người ta đồn rằng băng lãnh vô tình, thẳng thắn nhãn nhẫn. Mãi mãi cũng không một ai khác nhìn thấy được bộ dạng của người này lúc mệt mỏi sẽ chui rúc trong lòng anh làm nũng, lúc tâm trạng vui vẻ sẽ bày trò lưu manh quấy rầy anh, lúc bên nhau cũng sẽ không nói nhiều những lời đường mật, mà sẽ ép anh nói yêu thương mình rồi mỉm cười tự đắc.
Bành Sở Việt nhìn qua gương chiếu hậu trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy day dứt. Y vốn có cảm tình với Tiêu Chiến. Mỗi lần có dịp đến trụ sở Bắc Kinh kiểm tra, làm nhiệm vụ, hay trao đổi các kiến thức phá án, Bành Sở Việt đều canh chừng để có thể tìm không gian nói chuyện riêng với Tiêu anh. Mà lúc nghe Uông Trác Thành kể về Alpha của Tiêu Chiến chính là Vương Nhất Bác, thực sự có cảm giác mất mát một chút, nhưng cũng không muốn đố kỵ với người kia.
Nhìn Tiêu Chiến lo lắng đến bất an thế này, thực sự cũng không đành lòng nói thêm lời khó nghe nào nữa.
Mọi thứ sau đó chỉ kịp nghe tiếng động cơ ma sát với mặt đường, tạo nên thứ âm thanh chói tai đến sởn ốc, trước khi kết thúc bằng một tiếng nổ lớn.
Tiêu Chiến chồm người ra cửa xe, thấy motor của Vương Nhất Bác bốc cháy đến nát vụn, mà cậu lúc này đã leo hẳn lên nóc xe của Trần Phi Vũ. Bên phía Hàn Canh lúc này cũng không khá hơn, số lượng đàn em của Trần Phi Vũ mang theo thực sự nhiều hơn số người có mặt trong xe anh.
Vương Nhất Bác lợi dụng sự yểm trợ từ phía Hàn Canh, khom người ngược vào trong xe, dùng chui súng bất ngờ đánh liên tục thật mạnh vào mặt của Trần Phi Vũ.
Hai bên cửa xe chiếc Tesla của bọn chúng đều đang vắt vẻo mở toang, phía bên kia là bọn đàn em đang chật vật với đám người của Hàn Canh, bên này là Vương Nhất Bác đang tìm cách triệt hạ Trần Phi Vũ.
Mà Trần Phi Vũ là ai, chính là thành viên tiêu biểu của tổ hình sự trụ sở cảnh sát khu Tây Bắc Kinh. Tuổi đời tuy còn trẻ, nhưng thành tích đạt được thực sự khiến các trưởng bối phải trầm trồ, vừa thông minh nhanh nhẹn, kỹ thuật lại không thua kém một quân nhân lâu năm nào. Là thành phần rất đáng để trọng dụng của sở cảnh sát phía Tây, tuy nhiên lại là người chất chứa quá nhiều tâm tư.
Trong lúc Trần Phi Vũ còn hơi bất ngờ bởi cú đánh của Nhất Bác, thì cậu đã nắm lấy thành cửa xe, lấy đà một phát chui lọt vào trong, lập tức đưa súng bắn hạ mấy tên đàn em.
Nhưng rất nhanh Trần Phi Vũ đã bình tĩnh trở lại, nhanh bắt lấy cổ tay Vương Nhất Bác ghì chặt, dùng sức níu cậu về phía hắn, dùng đầu mình đập mạnh vào đầu đối phương.
Sau đó, liền rút súng bắn vào tay Vương Nhất Bác, một phát bẻ ngược lấy hai tay cậu ra sau.
Hàn Canh ở bên kia thấy tình thế không ổn, vốn đã giao vị trí lái xe lại cho Phồn Tinh, chính mình tham chiến, thế nhưng bọn đàn em mà Trần Phi Vũ mang theo thật đúng là một đám hữu dụng, công phu kỹ thuật đều thực sự tốt, thật vất vả mới có để hạ được.
Tiêu Chiến từ lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác chui vào bên trong xe kia, đã sống chết xông lên hàng ghế trước, yêu cầu Bành Sở Việt trực tiếp ứng viện.
Mà trong lúc Bành Sở Việt khổ sở tính kế, vừa định nhường lại để người khác thay thế lái xe, quay lại đã thấy Tiêu Chiến mở toang cửa, dùng hết sức gọi tên Vương Nhất Bác.
Con mẹ nó điên hết rồi.
"Anh..."
Vương Nhất Bác vừa mới đảo ngược được tình hình một chút, bất chợt nghe thấy giọng của Tiêu Chiến.
Trần Phi Vũ nhìn thấy Vương Nhất Bác mất cảnh giác, còn có dịp nào tốt hơn thế này, lập tức cướp lấy súng xả liên tục về phía cánh cửa xe của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt như đình trệ, bất chấp gào lên một tiếng, muốn nhảy sang bên xe của Tiêu Chiến thì bị Trần Phi Vũ dùng bệ rồng vàng trang trí trên xe đập mạnh vào đầu.
Trước mắt Vương Nhất Bác tối sầm, hình ảnh cuối cùng chính là thân ảnh bê bết máu trên y phục của Tiêu Chiến.
Kế hoạch phát sinh gây nên thất bại, vừa bị tổn thất không nhỏ về người, còn bị cướp mất đi một Thiếu Úy.
.
.
Lúc Tiêu Chiến tỉnh lại, khứu giác bị mùi thuốc sát trùng làm cho khó chịu đến chóng mặt, phía bên trên là dung dịch truyền nước đang ghim vào cơ thể. Ngồi bên cạnh là Uông Trác Thành cùng Giang Cục trưởng, cùng một số người của tổ tâm lý, còn có cả Bành Sở Việt.
Tiêu Chiến cảm thấy toàn thân đau đớn tột cùng, anh bị trúng đạn nhiều nơi khác nhau trên cơ thể.
Trúng đạn...
"Nhất Bác, Nhất Bác đâu, Vương Nhất Bác đâu..?"
Bây giờ đang là nửa đêm, tất cả đều bị tiếng hét của Tiêu Chiến làm cho giật mình, mở mắt đã thấy anh chật vật chống một bên tay lành lặn ngồi dậy, hai mắt mở to đầy đầy tơ máu, phần đuôi mắt lại đỏ ậng, biểu tình giận dữ tột độ, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng thương.
"Tiêu Chiến, anh sao rồi, có cảm thấy chỗ nào bị đau không chịu được không?". Bành Sở Việt là người đầu tiên chạy đến bên giường Tiêu Chiến, lập tức bị anh cầm tay siết chặt, gương mặt như nửa mê nửa tỉnh, liên tục hỏi Vương Nhất Bác đang ở đâu.
"Tiêu Chiến, Nhất Bác bị Trần Phi Vũ bắt đi rồi".
Giang Cục trưởng vừa lên tiếng. Trong phòng thoáng chốc trở nên im lặng đến đáng sợ.
"Con mẹ nó, nếu không phải do anh không nghe mọi người, tùy hứng hành động thì đã chẳng có gì xảy ra, thằng nhóc đó cũng không phải gặp chuyện thế này.."
"Trác Thành, im miệng".
Không khí trong phòng bệnh lúc này hoàn toàn trầm xuống, chỉ còn nghe tiếng khóc nức nở của Tiêu Chiến, cùng tiếng thở dài của những người khác.
Giang Cục trưởng vừa gửi đi thư kiểm điểm, ông phải đứng ra chịu trách nhiệm về hành vi tùy ý hành động của cấp dưới lần này, đồng thời cũng xin giảm nhẹ hình thức xử phạt cho Tiêu Chiến. Lúc này ông thực sự mệt mỏi, cũng không biết phải giải quyết từ đâu.
"Chiến Chiến, đợi cháu bình tĩnh chúng ta nói chuyện sau!"
Tất cả được lệnh ra ngoài, để Tiêu Chiến một mình nghỉ ngơi.
Anh ngồi ngẩn người, nước mắt rơi xuống thấm ướt cả vạt áo. Phải làm sao đây, Nhất Bác của anh, phải làm sao đây..
Tiêu Chiến cũng không biết vì sao lúc đó lại kích động đến mức không thể kiểm soát chính mình được nữa, anh không muốn thấy Vương Nhất Bác gặp nguy hiểm, càng không thể ngồi nhìn cậu một mình đối diện với nguy hiểm.
Đúng vậy, là tại anh mà cậu mới bị Trần Phi Vũ lợi dụng sơ hở, thừa cơ đánh ngất, đến giờ còn không biết sống chết ra sao..
Cơn đau âm ĩ làm Tiêu Chiến mệt đến không thở nổi, cứ thế nằm nghĩ về Nhất Bác, khóc được một lúc lại ngủ thϊếp đi.
.
.
Mấy tuần sau đó, từ lúc Tiêu Chiến tỉnh lại vài ngày liên tục cảm thấy trong người bứt rứt khó chịu, ăn uống cũng không vào, lại ảnh hưởng đến việc Vương Nhất Bác bị Trần Phi Vũ bắt đi mất, tính cách ngày càng dễ nổi nóng, lại còn vô cớ kiếm chuyện mắng người, nhiều lúc lại vừa khóc vừa gào đến đáng sợ.
Đợi đến hôm đó, Giang Cục trưởng cũng không chịu nổi, liên hệ cho Lưu Khải Hoan đến trụ sở một chuyến.
Lúc Lưu Khải Hoan bước vào phòng, nhìn Tiêu Chiến tiều tụy như vậy, muốn trêu ghẹo cũng không mở miệng nổi.
Kết quả từ Giang Cục trưởng đến Uông Trác Thành sau khi nghe kết luận của Lưu Khải Hoan đều trố mắt nhìn nhau, lại ngó sang Tiêu Chiến biểu cảm nửa vui mừng, nửa sợ hãi đan xen, khiến người ta đau xót đến tột độ.
Tiêu Chiến có thai, cũng đã gần ba tháng.
Anh trong lòng thầm cảm ơn trời, tai nạn vừa qua đã không gây ảnh hưởng sâu đến đứa nhỏ.