Chương 11

Tiêu Chiến hiểu ý thiếu niên, vội vàng xoay người muốn thoái lui.

"Vương Nhất Bác em đừng có làm càn, ngày mai anh còn có buổi họp tổ s.."

Tiêu Chiến chưa dứt lời, đã bị Vương Nhất Bác nhào tới cướp lấy môi, nhanh chóng luồn lưỡi vào trong khoang miệng anh. Lần này Vương Nhất Bác không làm quá cuồng dã, mà từng chút từng chút hôn anh, dẫn dụ Tiêu Chiến bước vào cuộc hoan ái.

"Anh, nằm nghiêng qua một chút."

Ma xui quỷ khiến thế nào Tiêu Chiến lại nghe theo.

"Anh, anh yêu em không?"

".........."

"Sao anh không trả lời?"

Giữa lúc đang hành sự lại đi hỏi cái gì khiến người ta đỏ mặt như vậy, Tiêu Chiến thẹn quá hóa giận đánh mạnh lên vai Vương Nhất Bác, túm lấy cái chăn che mặt, lộ ra vành tai đỏ đến chói mắt.

"Được được em không hỏi nữa, anh đừng giận.."

"..........."

"Anh, mình làm tiếp nhé.."

"..........."

"Anh....."

Vương Nhất Bác dùng điệu bộ ủy khuất nằm bên cạnh, vùi mặt vào cổ anh, một lời nói ra đều mang theo âm vực kéo dài muốn làm nũng. Tiêu Chiến bị chất giọng của thiếu niên làm cho xiêu lòng, xoay đầu qua nhìn cậu.

"Tiểu tổ tông, không cho phép làm nũng."

Mùi tin tức tố của Tiêu Chiến lấp đầy cả khứu giác của Nhất Bác, bốn phía đều bị lấp đầy bởi mùi hoa ngọt ngào.

Hầu kết chậm rãi luân động, thiếu niên vươn đầu lưỡi liếʍ lên tuyến thể anh, lần nữa khiến Tiêu Chiến run rẩy đến đồng dạng bất phân. Anh chậm rãi cảm nhận từng đợt di chuyển của Vương Nhất bác trên người mình, những vết chai trên lòng bàn tay, nhiệt độ cơ thể hơi cao, xúc cảm nhẹ nhàng mà có lực.

Đột nhiên cơ thể Tiêu Chiến bị lật lại, bên dưới đã trào ra một tầng ẩm ướt, giúp thiếu niên dễ dàng dùng tay xuyên vào, mơn trớn khuếch trương.

"Ưʍ.. Nhất Bác..."

"Sao vậy? Có muốn em vào không?"

Tiêu Khiến khó khăn mở miệng, vốn dĩ thở thôi đã rất gấp, lại còn bị tiểu tử này lưu manh trêu chọc, thật sự là chịu không nổi.

Khóe môi Vương Nhất Bác cong lên, sau đó Tiêu Chiến chỉ kịp nghe bản thân a lên một tiếng, cơ thể đột nhiên bị dị vật xâm nhập, hô hấp đến khó khăn tiếp nhận, hai tay nắm chặt lấy drap giường, khóe mắt tràn nước đến đỏ ửng.

"Ưʍ.. Nhất Bác, nhẹ chút..ưʍ.."

Tiếng nỉ non nức nở, lọt vào tai thiếu niên như đang làm nũng van nài. Cảm giác bên dưới như càng trướng thêm một vòng, tăng tốc đâm vào người dưới thân.

Vương Nhất Bác cúi xuống, há miệng mυ"ŧ mυ"ŧ day day một hồi, liền cắn vào nơi cấm địa sau gáy Tiêu Chiến.

Đồng tử của anh như dãn ra hết cỡ, không tự chủ ngửa đầu hét lên, toàn thân lập tức mềm nhũn. Nghe tiếng thiếu niên vừa liếʍ láp sau gáy, vừa thì thầm nói bên tai anh, hỏi anh có thoải mái không, có thích không, còn muốn nữa không...

Tiêu Chiến hết gật đầu đến lắc đầu, đầu óc anh quay cuồng, choáng váng đến mụ mị, bên tai ù đi, cả cơ thể tê rần như có dòng điện chạy xuyên qua.

Vách huyệt bị dươиɠ ѵậŧ của thiếu niên cọ xát nóng nổi, trong khoảnh khắc lại vô tình đυ.ng trúng khoang sinh sản vừa mở. Vương Nhất Bác khoái chí nhìn phản ứng khổ sở của người yêu, biết đã chạm đúng chỗ, lưu manh tăng tốc đỉnh vào nơi đó.

"Nhất Bác.. đừng, có thai.. sẽ có em bé..". Tiêu Chiến hốt hoảng muốn xoay người ngăn cản thiếu niên, lại bị người ta nắm lấy tay siết chặt, được đà tiến về phía trước, đỉnh càng sâu hơn.

"..ha... Nhất Bác...Vương Nhất Bác.. không được vào đó..ưʍ.."

Khoang sinh sản bị Vương Nhất Bác dày vò, huyệt động non mềm nhanh chóng tràn ra một lớp dịch nhầy. Thiếu niên đỡ lấy eo anh nâng cao thêm một chút, lại rắn mắc chỉnh chỉnh tính khí muốn rút ra, chỉ chừa lại cái đầu thịt khẽ cọ cọ miệng huyệt bên ngoài. Sau đó, hung hăng đâm một phát thẳng vào bên trong.

"Ô.... sâu..sâu quá, anh chịu không..nổi.. Nhất Bác..a.."

Vương Nhất Bác đâm thêm vài cái, trở người Tiêu Chiến nằm ngửa lại, ngậm lấy môi anh, đầu lưỡi tham lam vói vào cuốn lấy đầu lưỡi anh triền miên khuấy đảo, tiếng hôn chụt chụt vang vọng bên tai.

Thân thể Tiêu Chiến vẫn đung đưa theo từng nhịp đẩy của thiếu niên, Vương Nhất Bác một bên lưu manh ra sức vuốt ve dày vò anh, một bên không ngừng yêu thương ra ra vào vào trong động thịt, từ trên nhìn xuống ngắm người bên dưới toàn thân run rẩy, gương mặt ướŧ áŧ thấm đầy lệ, hai mắt nửa tỉnh nửa mê, khuôn miệng xinh đẹp vừa thở gấp vừa nỉ non xin dừng lại.

Vương Nhất Bác ma sát đến chỗ mẫn cảm nào đó đỉnh vào liên tục, âm vực trầm ấm như sư tử nhỏ mạnh mẽ gầm lên, toàn thân Tiêu Chiến kɧoáı ©ảʍ cong thành một đường, hai người đồng thời cùng nhau bắn ra, thiếu niên mang trọn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình bắn vào bên trong động huyệt.

Tiêu Chiến muốn nói gì đó nhưng không còn đủ sức, mơ màng nhìn Vương Nhất Bác, sau đó mệt mỏi thϊếp đi.

.

.

.

Mờ sáng hôm sau, Tiêu Chiến theo thói quen thức dậy, phát hiện toàn thân đau đến mức như bị gãy đôi.

Bên dưới đã được vệ sinh sạch sẽ, xem chừng thiếu niên tự học hỏi thêm không ít thứ, còn biết mang anh đi tắm thật tử tế.

Vương Nhất Bác vẫn còn say ngủ, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi an tĩnh xòe ra cong đến một đường tuyệt đẹp, Tiêu Chiến di ngón tay trỏ dọc theo sóng mũi thiếu niên, kéo xuống đến môi cậu, bất giác mỉm cười.

Đẹp thật, đẹp như vương tử.

Tiêu Chiến mỉm cười xong lại xụ mặt, còn trẻ như vậy, nhan khống như vậy, thật sự khó tránh thế gian dòm ngó người của anh a.

Lại nói, tiểu tử này chỉ mới làm lần đầu, lại mang anh vật cả đêm đến mệt muốn chết. Con mẹ nó bản năng của Alpha là cái thứ gì mà đáng sợ như vậy..

Tiêu Chiến cảm thấy bản thân có tuổi rồi, thực sự chịu không nổi với sức bền của người trẻ a.

Bất giác thấy mi của thiếu niên khẽ động, Tiêu Chiến vội vàng nhắm mắt giả vờ còn ngủ.

Vương Nhất Bác ngáp một hơi dài, ngồi dậy vặn mình để thanh tỉnh, xương sống đồng thời vang lên răn rắc hai tiếng.

Thiếu niên ngó sang người bên cạnh, tựa như mỹ cảnh, đẹp đến nao lòng.

Cậu ngước nhìn đồng hồ vẫn còn sớm nửa tiếng, có cảm giác hôm nay tinh thần rất tốt a.

"Ai yaaaaa".

Vương Nhất Bác lần nữa nằm xuống, tay vuốt ve dọc theo đường cong cơ thể Tiêu Chiến, thấy anh khẽ run lên, nhịn không được mới mở mắt ra mắng cậu một trận.

"Tiểu tử mới sáng sớm em làm cái gì.."

"Ồ... thì ra là dậy rồi mà còn giả vờ ngủ. Muốn thử em sẽ làm gì trong lúc anh ngủ sao?"

Vương Nhất Bác vừa nói vừa mơn trớn đùi trong của Tiêu Chiến, lại cúi đầu cướp lấy môi anh, còn cố ý ôm lấy eo anh kéo sát vào mình.

Đương nhiên cả hai vẫn còn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên giường, bên dưới của Tiêu Chiến đêm qua bị làm đau đến ná thở, bây giờ thiếu niên lại nằm trên người anh dùng hông cọ cọ, cảm nhận được tính khí kia ngày càng cương cứng chọc vào bụng mình, anh hốt hoảng đẩy mạnh Vương Nhất Bác ra.

"Em... anh đi tắm.."

"Vậy cùng đi đi".

Trong lúc Tiêu Chiến còn khó khăn ngồi dậy để xỏ dép xuống giường, có ý định muốn trốn thật nhanh, thì đã bị tiểu tử kia ôm đi vào buồng tắm.

"Buông ra Vương Nhất Bác, tôi cảnh cáo cậu không được động vào tôi, cái đồ động dục, cái đồ lưu manh.."

"Anh không phải thích chết cái đồ lưu manh này sao?"

"............"

.

.

Hôm ấy Tiêu Cục trưởng tỏa ra sát khí lạnh lùng đến mức khiến tóc gáy của cả tổ tâm lý phải dựng đứng.

"Anh Chiến, hôm nay làm sao vậy?"

Uông Trác Thành là em họ của Tiêu Chiến, trong tổ cũng đảm nhận chức vụ đội phó, cũng là cánh tay đắc lực nhất của anh. Hôm nay thấy người anh trai đột nhiên tắt hẳn dương quang hàng ngày, còn mặc áo cao cổ, mà thời tiết này..

Uông Trác Thành có chút hoài nghi đến gần.

"Anh Chiến, trên người anh.."

Tiêu Chiến mãi miên man ngồi chết trân một hồi, đến lúc thấy Trác Thành đã đứng bên cạnh, liền hốt hoảng đẩy ra.

"Em làm gì, tránh xa anh ra một chút".

"Anh Chiến, sao trên người anh toàn là mùi của Alpha, khó chịu chết đi được."

"Thì sao? Khó chịu thì tránh xa ra!"

"Anh Chiến... anh thực sự.."

Tiêu Chiến khó khăn nuốt nước bọt, phải nói làm sao, nói mình thực sự có Alpha đánh dấu tạm thời rồi?

"Ừ.."

"Em cứ nghĩ anh sẽ không dễ dãi như vậy nha."

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn đứa em họ đang ngồi ngả ngớn trên chiếc ghế dựa ở bàn đối diện, cái thứ cà chớn này, từ bé đến lớn lúc nào cũng muốn xéo xắt với anh.

"Mà rốt cuộc vì sao hôm nay mặt anh hầm hầm một đống thế? Tên kia làm quá sức à?"

"Mày câm miệng cho anh."

"Để em đoán.. Nghe chú nói dạo này anh qua lại với cái tên gì đấy bên quân đoàn của Lạc Dương, mà đám người đó chỉ toàn một lũ trẻ mới lớn. Này, anh đổi gu khi nào vậy?"

"Anh đã bảo mày câm miệng, có muốn làm thêm việc không?"

Uông Trác Thành cười ha hả, mấy khi được chọc ghẹo người anh đứng đắn già đời này, chỉ là có chút bất ngờ khi nghe anh kết giao với một thằng nhóc còn nhỏ tuổi hơn mình thôi.

"Chín giờ rồi, kêu mọi người đến phòng họp".

Tiêu Cục trưởng trong suốt buổi họp không nở một nụ cười nào, làm cho đồng nghiệp cùng cấp dưới một nửa chăm chú không dám rời mắt, một nửa lại không biết ai đã gây ra hiện trạng tắt nắng này. Nói chứ Tiêu Cục trưởng chính là mặt trời của cả trụ sở, kẻ nào khiến Tiêu Cục trưởng không vui chính là thật đáng chết.

"Kết luận, kẻ tình nghi này có biểu hiện thích ngược đãi trước khi gϊếŧ chết nạn nhân, trạng thái này phần lớn phát sinh từ cách dạy dỗ của gia đình, tác động xã hội, và có thể sau lưng hắn ta có không ít đồng bọn. Mọi người thông qua đoạn camera ghi lại, trực tiếp phân tích từng biểu hiện nhỏ nhất của người này, làm một bảng báo cáo tổng hợp, trong ba ngày nộp lên cho tôi. Tan họp".

Tiêu Cục trưởng ba bước ra khỏi phòng, ai nấy bên trong đều thở ra một hơi dài, có người còn phô trương hét lên, hôm nay Tiêu Cục trưởng bị ma hóa rồi.

Giờ ăn trưa hôm nay, Tiêu Chiến gọi Trác Thành mang cơm đến phòng riêng của anh bên trong phòng làm việc, không đến nhà ăn.

Tiêu Chiến nhìn qua chiếc điện thoại đang thông báo từng cuộc gọi nhỡ bên cạnh, là của Vương Nhất Bác gọi đến.

Anh giận, là vì bạn nhỏ không hề biết nghe lời, sáng nay trong phòng tắm bắt ép anh làm thêm một lần, còn khoe rằng đêm qua trực tiếp bắn vào bên trong.

Mà bắn vào bên trong... sẽ có em bé..!

Không phải anh không muốn có con, nhưng Vương Nhất Bác còn trẻ như vậy, sẽ đồng ý ở bên anh, chịu khổ cực làm ba sao?