Chương 26
Từ Triết Ấp sa vào khốn cảnh đâm lao phải theo lao.
Y có thể cảm giác sau đêm hôm đó, giữa y và Ruka dường như đã thay đổi không quá rõ rệt. Cho dù bọn họ vẫn ở chung như trước, thậm chí cả nói chuyện với nhau cũng không có gì thay đổi, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt, quả thực tựa như hai người bỗng nhiên tiến vào trạng thái kết giao, hơn nữa còn là kiểu hai vợ chồng già.
Từ Triết Ấp thật ra biết, như vậy sẽ tạo thành hiểu lầm cho Ruka, là bởi vì đêm đó y không từ chối lời tỏ tình của cậu.
Liên quan với nguyên nhân không từ chối của y, Từ Triết Ấp cũng hiểu không rõ tâm tình của mình. Có thể nếu cẩn thận phân tích nguyên nhân, y phải gánh lấy tội danh “Lợi dụng Ruka”, mà y bây giờ vẫn không thể thừa nhận mình là người đàn ông thảm thương yếu đuối như vậy.
Ruka đối với y thật sự rất tốt.
Tốt như vậy không hề trải qua dày công tính toán, hoặc giữ lại điều gì, mà là rất ngốc, giống như muốn gom góp toàn bộ những thứ tốt đẹp mà cậu hiện có tặng cho y.
Nhưng với Từ Triết Ấp mà nói, tốt như thế lại giống mèo đền ơn.
Mèo con kéo thứ mà mình cho là quý báu nhất đến trước mặt người muốn đền ơn, lại thật không ngờ người ta căn bản là không cần những con gián và thằn lằn kia, thậm chí xem như đồ bỏ.
Từ Triết Ấp biết, vấn đề mấu chốt của tất cả chuyện này căn bản nằm ở bản thân y.
Y có thể nghĩ ra một trăm nguyên nhân nam nữ kết giao, nhưng với tình yêu giữa nam và nam, y lại ngay cả một lý do cũng nghĩ không ra được.
Y không thể phủ nhận mình rất có ấn tượng tốt với Ruka, thậm chí còn thật hưởng thụ việc làʍ t̠ìиɦ cùng cậu, nhưng cảm giác như thế có phải là yêu thích giữa người yêu với nhau không? Bản thân y cũng nói không nên lời.
Mấy ngày trước, y còn nghiêm túc nghĩ, nên dùng phương pháp gì mới có thể khéo léo ám chỉ Ruka, bọn họ cũng không kết giao cùng nhau, hơn nữa y cũng không muốn kết giao với đàn ông.
Y suy nghĩ vô số biện pháp, nhưng cuối cùng lại một cái cũng chưa thực hiện.
Y rất rõ, nếu y thật sự làm như thế, y và Ruka có lẽ ngay cả bạn bè cũng không làm được, mà bọn họ còn phải tiếp tục hợp tác quay một bộ phim nữa, làm cho quan hệ hai bên căng thẳng đối với hai người bọn họ cũng không có bất kỳ lợi ích nào.
Y dùng lý do như vậy thuyết phục mình, còn suy nghĩ kỹ đường lui. Chờ bộ phim quay xong, y ngả bài với Ruka, sau đó y liền rời khỏi Đài Bắc, từ nay về sau hai người nước sông không phạm nước giếng.
Từ Triết Ấp kiên định tính toán như vậy, chẳng qua quyết tâm của y, lại lung lay vào ngày đó.
Ngày đó sau bữa cơm tối, Ruka đề nghị trốn chó ra ngoài chơi, Từ Triết Ấp vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, thời gian y và Ruka ở chung đã không còn nhiều lắm, hơn nữa trong nhà quả bóng tròn mở to ánh mắt tròn vo nhìn chằm chằm y, lòng y mền nhũn, cứ như vậy đồng ý.
Ban đêm trên đường người đi tốp năm tốp ba, Ruka muốn đưa tay dắt y, lại bị Từ Triết Ấp giành trước một bước nhét tay vào túi mình, nhưng Ruka cũng không phải ngọn đèn không dầu, một giây đồng hồ sau tay cậu cũng theo vào trong túi áo Từ Triết Ấp.
“… Cậu đang làm gì vậy?” Từ Triết Ấp vô cùng hết nói.
Ruka dửng dưng trả lời, “Tay của tôi sẽ lạnh.”
… Nói dóc. Từ Triết Ấp cảm thấy bàn tay trong túi của mình được bàn tay ấm áp của Ruka bao nắm, tiếp theo đối phương trong nháy mắt lại nhăn mày.
“Tay em sao lạnh như thế?”
Từ Triết Ấp còn chưa kịp trả lời, khăn quàng cổ của Ruka đã vòng vây cổ mình.
“… Tôi nhớ hình như cậu vừa mới nói cậu sẽ lạnh?”
“Chỉ có tay tôi lạnh.” Ruka mặt không chút thay đổi nói xạo.
Từ Triết Ấp hoàn toàn không có cách nào bị cậu bắt bí. Hai người sau khi đi vài bước, Từ Triết Ấp nhờ vào động tác ngồi xuống buộc dây giày, khiến tay Ruka rời khỏi miệng túi của y.
Nhưng Ruka cũng không quá để ý, ngược lại rất hào hứng hỏi y: “Em có đặc biệt muốn đi đâu không?”
Từ Triết Ấp nghĩ nghĩ, “Hàn Quốc a.”
Đợi khi kết thúc hợp đồng phim, y muốn bay một chuyến đến Hàn Quốc, mang một ít quần áo về, kinh doanh một cửa hàng online. Mở một cửa hàng quần áo vẫn là ước mơ của y, y không muốn bởi vì liên quan đến Mạnh Ban thì từ đó không hề trãi nghiệm việc mở cửa hàng.
Đáp án này dường như không nằm trong dự đoán của Ruka. Chỉ thấy cậu dừng một chút, mới nói tiếp: “Năm nay có lẽ là không còn kịp rồi, sang năm sẽ cùng đi nha.”
Một câu này khiến cho Từ Triết Ấp rơi vào trầm mặc.
Y lúc này thật sự hiểu được, tâm tính trốn tránh của mình có bao nhiêu quá đáng.
Ruka đã đưa y quy hoạch vào trong bản kế hoạch tương lai của mình, mà y lại chỉ đang nghĩ nên thế nào mới có thể thoát khỏi cậu.