Chương 8
Buổi sáng được Dương Hạo đánh thức rời giường lúc bữa sáng đã làm xong rồi, có cháo hoa với bánh bao bột ngô, Dư Dương còn nhớ rõ bánh bao này là lần trước cùng Dương Hạo đi cửa hàng tạp hóa mua. Ngáp dài ngồi xuống đối diện Dương Hạo đang ăn cháo: “Ngươi không buồn ngủ à?”
“Không đến nỗi.”
Ách, người này, ngày hôm qua không phải là mệt chết rồi sao? Hạ mắt xuống ăn cháo, tiện thể liếc qua bàn ăn, cách tay trái Dương Hạo chừng 50 cm, có một cốc thủy tinh trống rỗng còn chút chất lỏng màu nâu, lông mày không tự giác liền nhíu lại: “Bụng rỗng uống cà phê không tốt, hơn nữa ngươi còn chưa trưởng thành.”
Dương Hạo cười ra tiếng: “Cũng không phải đồ uống có cồn không cho vị thành niên uống.”
Thấy Dư Dương chau mày lại, vẻ mặt nghiêm túc, Dương Hạo thôi cười, nhỏm người qua hỏi: “Ân, ngươi đây là lo lắng cho cơ thể ta sao?”
Dư Dương phản xạ có điều kiện, tay phải một phát đẩy mặt y ra: “Không được làm ta ăn mất ngon!”
“Uy! Mặt ta thanh tú như này mà!” Dương Hạo bị đả kích chỉa chỉa mặt mình vẻ bất bình.
“Tự kỷ đến trình độ này thật không dễ dàng gì.” Dư Dương thần định khí nhàn tiếp tục ăn cháo.
Dương Hạo lần nữa cười ra tiếng: “Ta là khen người có được hay không.”
Dư Dương nổi da gà: “Cảm ơn.”
Dư Lan Lan ở trong căn phòng phía sau mở cánh cửa ra một chút, lại đóng lại quay về giường, thở dài, Dương Tử Tân, người như thế nào không chết đi??
Bởi vì buổi sáng đã đả kích được Dương Hạo, hơn nữa còn vứt bát cho y rửa [thê nô =3=], cho nên tâm tình của Dư Dương coi như không tệ, mặc dù trên đường bị Liễu Liễu lờ đi. Dư Dương biết lý do, cũng thông minh không có đi trêu chọc cô.
Nhưng tâm tình tốt chỉ đến tiết ba môn anh trả bài thi liền tan biến.
Dư Dương vốn là một học sinh giỏi, nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ học đều, môn xã hội của Dư Dương luôn không bằng môn tự nhiên, đặc biệt là tiếng anh, có thể giữ được kết quả 7.5 điểm đã là không dễ rồi, mà đó là vì bình thường trước khi kiểm tra đều dành rất nhiều thời gian ôn đi ôn lại. Cho nên nhiều khi thành tích cũng vô cùng thê thảm, nhưng bi thảm đến mức này thì vẫn là lần đầu tiên.
Dư Dương trừng mắt nhìn số 4.3 đỏ chót trên bài thi như là mất hồn, giáo viên tiếng anh vốn là cô giáo trẻ tuổi họ Vương, thấy hắn như vậy cũng không buồn nói thêm cái gì, nhưng Liễu Liễu thì quay đầu lại cau mày giáo huấn hắn: “Cậu học kiểu gì vậy?!” Kiểu này thi lên lớp xong sẽ bị tụt xuống mấy điểm a.
Dư Dương nhét bài thi vào túi sách rồi nằm ra bàn.
Liễu Liễu mấp máy môi không biết nên nòi gì đành ngậm miệng lại.
Buồn bực đến tận lúc tan học xế chiều, Dương Hạo không ngờ lại không ở lại Hội học sinh giúp Liễu Liễu, hai người tạm biệt bọn Vương Chí Phạm Kỳ tại trạm xe buýt, trên xe có rất nhiều người, Dư Dương cùng Dương Hạo chen chúc ở giữa, Dư Dương bốn phía không có cái gì để bám vào, cả người lắc lư, tay trái liền được giữ lấy, Dư Dương kinh hãi một chút, nhìn thấy Dương Hạo nhấc khóe miệng lên: “Giữ chắc rồi.”
Có một loại cảm giác như là an tâm chậm rãi nổi lên trong lòng, Dư Dương cúi đầu nắm chắc lấy tay Dương Hạo, kỳ thật, có một người anh vẫn là tốt đi.
Lúc xuống xe Dương Hạo cảm thấy Dư Dương phía sau đã nói câu gì đó, nhưng khi y hỏi Dư Dương lại thản nhiên bảo không nói gì hết.
“Nhất định có.” Dương Hạo một mực chắc chắn.
“Vậy người nhắc lại đi?” Dư Dương liếc mắt vẻ khinh thường.
Người này không thành thực! Dương Hạo khẽ cắn môi có chút oán hận nhìn bóng lưng lướt qua phía trước hắn, đương nhiên y cũng không thấy được khuôn mặt kia nổi lên ý cười như hài tử thực hiện được trò đùa dai.
Dư Dương quả thật có nói
Hắn nói, ngươi sẽ không rời đi đi.
Lúc về đến nhà, Dư Lan Lan đang bận rộn trong nhà bếp, Dư Dương nghĩ thật là hiếm có, mẹ vẫn nấu cơm cho hai thằng con trai ăn, còn tưởng sau này chỉ có Dương Hạo nấu thôi.
Cơm nước xong Dư Lan Lan ngồi phòng khách xem phim truyền hình, Dư Dương ở trong phòng nhìn bài thi tiếng anh của mình đến ngẩn người, Dương Hạo gõ cửa, không đợi hắn lên tiếng liền đẩy cửa vào.
“Có việc?” Bài thi không cất đi, cứ để như vậy trên bàn.
“Ân,” Dương Hạo nhìn bài thi một chút: “Làm lại đề bài này ta xem xem.”
“Cô Vương nói với ngươi cái gì rồi?” Dư Dương nói có chút lười biếng.
IQ cao thế mà sao tiếng anh lại kém như vậy? Dương Hạo nói thầm trong lòng.
“Cô Vương bảo ta giúp ngươi xem một chút xem có phải cách học của ngươi có vấn đề gì không.”
Dư Dương nhớ tới nghi vấn rất lâu rồi của mình, Dương Hạo vốn là học sinh ưu tú không thể nghi ngờ, thành tích của y tốt đến mức nào? Hai người học cùng giáo viên dạy Số học và Vật lý, thường xuyên nghe được họ nhắc đến Dương Hạo, mặc dù theo hắn nghe được thì đúng là tốt, nhưng Dư Dương vẫn không biết trình độ của Dương Hạo tốt tới đâu.
“Đần mặt ra cái gì vậy?” Dương Hạo đem bài thi cuộn thành ống gõ đầu Dư Dương.
“Bài thi này người có thể làm được bao nhiêu điểm?” Dư Dương chỉ chỉ bài thi trong tay y.
Dương Hạo cười đến có chút quỷ dị: “Muốn thử sao?”
Dư Dương khiêu khiêu mi: “Đưa bài cho ta.”
Đáp án dùng bút xóa xóa hết, Dương Hạo cầm tờ giấy trắng viết đáp án lên, vừa viết vừa không tập trung hỏi: “Nếu như điểm tối đa thì làm sao bây giờ?”
Dư Dương tay chống cằm: “Thì thôi.”
Hắn đang suy nghĩ không biết cô Vương nói như thế nào với giáo viên tiếng anh của lớp số sáu [lớp số sáu là lớp của Hạo Hạo a], còn tâm tình ảo não chán nản gì đó trái lại không có, học kém tiếng anh vốn là sự thật, cho dù Dương Hạo biết hắn cũng không mất miếng thịt nào, về việc người khác so sánh hai bọn họ với nhau gì gì đó, hắn cũng không để ý lắm, cho dù không có Dương Hạo, người ta cũng sẽ so sánh hắn với người khác, xã hội chính là cái dạng này mà.
Mà Dư Dương không biết hậu trường sự kiện nhờ vả là như thế này đây.
Sau khi hết giờ dạy cô Vương trở về phòng làm việc, ngồi xuống chỗ của mình, nghĩ nghĩ rồi hỏi thầy giáo tiếng anh của lớp số sáu: “Thầy Trần, Dương Hạo ở lớp anh học tiếng anh như thế nào?”
Thầy Trần đang soạn giáo án, nghe vậy liền ngẩng đầu, đẩy đẩy mắt kính: “Tốt, có chuyện gì vậy?”
“Anh nói hai đứa sinh đôi, một đứa học giỏi tiếng anh còn một đứa lại kém đến thê thảm là cái đạo lý gì?”
“Dư Dương lại vừa thi hỏng rồi?”
“Đúng thế.” Cô Vương thở dài: “Thầy Trần, anh nói với Dương Hạo mấy câu, bảo nó có thể giúp cậu em nó bổ túc tiếng anh được không? Cứ thế này nếu thi vào trường cao đẳng lại bị kéo điểm xuống thì rất đáng tiếc a.”
“Ân, có lẽ Dư Dương dùng phương pháp học không đúng, tôi sẽ nói với Dương Hạo.”
“Môn nào kết quả cũng tốt, đến môn tiếng anh lại kém như vậy, có ý gì chứ.” Cô Vương khẽ cằn nhằn.
Thầy Trần nghĩ nên nói với Dương Hạo lúc nào, ở trên lớp học rất khó nói,vì vậy sau khi hết giờ dạy liền gọi Dương Hạo đến phòng giáo viên, vừa vặn lúc cô Vương vẫn còn ở đấy bèn đưa Dương Hạo tới: “Cô Vương tìm trò có việc.”
Dương Hạo đang thấy kỳ lạ, cô Vương liền nói: “Dương Hạo, trò với Dư Dương không cùng làm bài tập à?”
“Vâng.” Bọn họ đều là đóng cửa tự làm.
“Trò thỉnh thoảng hãy xem giúp Dư Dương bài tập tiếng anh đi.”
Di? Dư Dương học anh rất kém sao?
“Cứ như vậy đi.”
Lơ đễnh ra khỏi phòng giáo viên, lơ đễnh nhận lời. Sau đó mới lo lắng, Dư Dương có thể bất mãn hay không?
Bây giờ ngược lại xem ra không tồi.
Dương Hạo âm thầm thở phào.
“Dư Dương.”
“Ân?”
“Sau này cùng nhau làm bài tập đi.”
…
…
“Được.”
____________________
Xin lỗi tất cả vì lặn lâu quá, nhưng mà ta bị đả kích vì genre của truyện này a T_______________T