Chương 30: Một chút nữa là tới rồi!!!

Vài phút, có lẽ là mười mấy phút, bộ não hỗn loạn của Lý Tiểu Nhã đã không còn phán đoán được dòng chảy của thời gian. Tóm lại là cha chưa phản ứng gì, cho dù bàn tay có ấn vào vị trí nhạy cảm rất gần với hoa huyệt của con gái cũng không có chút run rẩy nào. Từ đó, cô kết luận cha cô chắc hẳn đã ngủ rồi.

Ham muốn của Lý Tiểu Nhã hẳn là khá cao, trước đây khi ở cùng bạn trai cũng phải làm chuyện ấy ít nhất ba bốn lần một tuần, đôi khi không thỏa mãn được ham muốn còn lén lút thủ da^ʍ.

Đã gần hai tháng kể từ khi chia tay bạn trai, lại chưa từng trải qua cảm giác yêu đương, thường xuyên nhớ nhung khoảng thời gian vài lần vụиɠ ŧяộʍ sau lưng bạn trai...

Nhưng kể từ khi chia tay, bạn trai cũ không hề có động tĩnh gì.

Cô không khỏi thở dài, hạn hán thì chết khô, úng thì chết úng...

Du͙© vọиɠ tồn đọng trong hai tháng, cùng với sự phán đoán bất luân đối với cha kia, cô bé Lý Tiểu Nhã không thể chịu đựng được nữa mà tách hai chân cọ xát vào nhau cả đêm, khi tách ra phát ra âm thanh dinh dính.

Trong đại não bị du͙© vọиɠ chiếm giữ, muốn nhét bàn tay của cha vào trong sự nhớp nháp giữa hai chân, nhưng ý nghĩ quá điên cuồng kia vẫn kích hoạt cơ chế báo động trong tiềm thức.

Lòng bàn tay vẫn đè lên tay cha, ngón tay cong lên, bắt lấy âʍ ѵậŧ đỏ ngầu trong ướŧ áŧ.

“A…”

Vừa chạm vào, cô không khỏi khẽ rên lên một tiếng, thân thể càng thêm run rẩy, tay cha đặt ở dưới tay cô, khiến cô có ảo giác bị cha xâm phạm.

Gồng người chịu đựng một lúc, sau khi chắc chắn rằng cha không phản ứng mới bắt đầu lén lút xoa nắn âʍ ѵậŧ của mình.

Lý Tiểu Nhã thực hối hận bản thân không có luyện tay trái, ngón tay mềm mại bất lực, thể lực lại không tốt, xoa xoa vài lần liền trở nên mỏi nhừ, cảm giác hưng phấn vừa mới ập đến đã không chịu nỗi nữa, đành phải nghỉ ngơi một lúc.

Ngực cũng khó chịu, muốn xoa nắn thật mạnh, nhưng nhìn cánh tay đang băng vải, chỉ biết nhìn bàn tay thở dài, quay đi chỗ khác thì thấy bàn tay to thô kệch đang bị mình gối dưới đầu, trong đầu không thể không tưởng tượng nếu được bàn tay to lớn này của cha nắm chặt đầṳ ѵú thì sẽ có cảm giác gì.

“A..A…Ư…”

Mới bắt đầu có nhớ phải kìm nén, nhưng dần dần không thể kiểm soát được, miệng không ngừng rêи ɾỉ trong dục cầu bất mãn.

Cứ giày vò lui tới, Lý Tiểu Nhã không những không đạt được cao trào mà phần thân dưới cũng bị rối tung, thậm chí cả đùi cũng nhớp nháp.

Cũng may chút du͙© vọиɠ đó đã không còn, cảm giác nửa vời khó chịu muốn chết.

Không có chỗ nào phát tiết, mùi vị khó chịu ập đến trong đầu, cô dùng ngón tay lấy một ít dịch cơ thể nhớp nháp ở hạ bộ, bắt đầu viết nhẹ lên mu bàn tay của cha, miệng thì thào theo.

“Cha thúi!”

Viết xong kiệt tác của mình, cười hề hề ti tiện, nhưng lại quay đầu lại thì phát sầu, thoái mái thì không hẳn, hạ thân còn biến thành như vậy, không thu dọn chút thì chắc chắn không được rồi.

Khăn giấy đặt trên tủ đầu giường, cũng không dám vén qυầи ɭóŧ, chỉ có thể nâng đũng quần, dùng một tư thế hết sức khó xử để từng chút một thoát khỏi lòng bàn tay của cha, cọ sát vào thành giường lấy khăn giấy.

Nếu tay phải có thể được sử dụng thì có thể dễ dàng lấy khăn giấy bằng cách duỗi thẳng cánh tay của mình. Đáng tiếc đã bị băng vải quấn chặt nên chỉ có thể ngoắc ngoắc ngón tay, đừng nghĩ tới việc cầm một đồ vật phức tạp như thế.

Rơi vào đường cùng nên chỉ có thể đứng nghiêng một bên dùng tay trái để cầm lấy.

“Một chút, một chút nữa là tới rồi...”