Tân Du nói: “Có nước nóng, tự mày tắm được không? Tao đi mua thuốc.” Thực ra trước đó anh đã search ra được loại thuốc cần mua. Với lại, anh ra cửa vừa hay có thể chừa ra không gian cho Kiều Bình Nhất rời giường, nếu không không biết Kiều Bình Nhất còn phải trùm chăn đến bao giờ.
“Mày, mày… Mình mày đi được không đó?” Không phải bị đau sao?
Tân Du nói: “Gần lắm, tao đi về liền.”
“… À.” Xem ra dù bị say thì trình của mình cũng không hạ thấp quá nhiều?
Gần nhà Tân Du đích thật có tiệm thuốc, xuống lầu đi 100 mét là tới.
Mua xong thuốc trở về, Kiều Bình Nhất còn chưa tắm xong, Tân Du gõ cửa phòng vệ sinh.
“Có chuyện gì?” Kiều Bình Nhất tắt nước hỏi, “Sao vậy?”
Thực ra là không có gì, chỉ là Tân Du muốn xác nhận hắn có ổn không, lỡ đâu bị té xỉu thì sao? Anh nói: “Không có gì. Có cần tao giúp gì không?”
“Không cần…” Giúp cái gì? Giúp tao tắm rửa? Kiều Bình Nhất đập nhẹ đầu vào tường. Ngày thường Tân Du rất lạnh nhạt, bữa nay tự nhiên nhiệt tình thái quá, thực sự làm người ta không thể tiếp nhận— đặc biệt là sau khi hai người vừa đem đến cho nhau thương tổn.
Kiều Bình Nhất vặn vòi nước, làm tiếng nước ào ào bao phủ lấy mình lần nữa.
Kiều Bình Nhất tắm xong ra, nhìn thấy Tân Du đang rửa chén bát dơ tối hôm qua, “Để đó ngâm đi, lúc này mày còn rửa chén gì nữa.” Vừa trải qua một đêm hỗn loạn— tuy rằng kỹ thuật của mình khi say cũng không tệ lắm, nhưng thằng này hồi phục nhanh quá sức.
“Dù sao cũng phải rửa, bỏ đó nó cũng không tự sạch.” Tân Du không nghỉ tay, quay đầu lại nói, “Thuốc ở trên bàn, có thấy không?”
“À.”
Tân Du ngừng rửa chén, xả tay, lau khô, lấy ra cái ly, đổ nửa ly nước tinh khiết mới nấu sôi, lại pha vào nửa ly nước lạnh, như vậy sẽ không bị nóng quá. Hắn đem nước vào phòng ngủ đưa cho Kiều Bình Nhất, “Cầm lấy.”
Kiều Bình Nhất nhận lấy ly nước.
Tân Du mở một hộp thuốc, lấy ra hai viên thuốc đưa cho hắn, “Thuốc giảm viêm hạ sốt.”
“À há.” Kiều Bình Nhất cho thuốc vào miệng uống ngụm nước nuốt xuống.
“Tiếp theo bôi thuốc mỡ.” Tân Du cầm thuốc mỡ, nhìn tờ hướng dẫn sử dụng, “Tao giúp mày ha?” Mấy câu này anh phải chuẩn bị tâm lý xong mới nói ra. Cuộc sống có lúc đúng là gian nan như vậy đó. Làm đàn ông thì phải biết gánh vác trách nhiệm.
“…” Kiều Bình Nhất bị dọa nhảy dựng, “Để tao tự làm!”
“Được.”
Hai người đều nhẹ nhàng thở ra.
Tự tay mình bôi thuốc vào chỗ đó của mình cũng khá đòi hỏi kỹ thuật.
Đợi Kiều Bình Nhất bôi xong ra tới, Tân Du đã dọn phòng bếp xong xuôi hết, anh nói với hắn: “Đói không? Trong nồi đang nấu cháo, sắp xong rồi.” Anh dùng nồi áp suất điện nên tốc độ cũng nhanh. “Đợi lát nữa nấu xong thì mày ăn trước. Tao đi tắm cái.”
“Tao biết rồi.” Kiều Bình Nhất đi vào phòng ngủ, nhìn thấy drap giường đã được thay, mới đi qua, chờ hắn phục hồi tinh thần, hắn đã nằm nguyên con trên giường. Cái này gọi là mông chỉ huy đầu, “Cmn…”
Nhưng mà nằm lên thật sự thoải mái hơn nhiều, hắn kéo chăn qua đắp lên mình. Nghĩ lại chuyện này thật là rối… Hắn trùm chăn lên mặt mình luôn.
Tân Du tắm rửa xong ra tới, chợt thấy không có người, trên bàn cơm cũng không có chén, anh liền tưởng Kiều Bình Nhất không nói tiếng nào đi mất rồi. Anh thực khó chịu, Không lẽ tình bạn bao nhiêu năm nay coi như tiêu tan?
Đột nhiên, anh nhìn thấy cái chăn vừa thay vỏ và gấp lại bị mở ra, hơn nữa còn phồng lên, “Kiều Bình Nhất?”
“Hử?” Kiều Bình Nhất đang thiu thiu ngủ, lúc này choàng tỉnh, hắn uốn éo nhích lên nhô đầu khỏi chăn, “Sao vậy?”
Không bỏ đi là tốt rồi, Tân Du thở nhẹ ra, “Có đói không? Ăn cái gì hãy ngủ tiếp?”
Kiều Bình Nhất vừa ngáp vừa bò dậy, chỉ vào kệ sách phía sau Tân Du, “Thuốc mỡ ở kia kìa.”
“Ừ.” Tân Du nhìn cái, không nhúc nhích.
“Bôi lên đi.”
“… Vậy à.” Tân Du do dự cầm lấy thuốc mỡ, nhìn Kiều Bình Nhất. Đọc 𝘵hêm các chương mới 𝘵ại ~ TRÙMTR𝑈𝘠 Ệ𝑁.𝚅n ~
Kiều Bình Nhất cũng nhìn lại anh, sau đó bừng tỉnh hiểu ra, Tân Du cho rằng mình đang kêu cậu ấy giúp mình bôi thuốc… “Là bôi thuốc cho chính mày đó, không phải mày nói mày cũng bị đau sao.”
“À. Đúng rồi, mày đã bôi thuốc rồi.” Tân Du lại thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay bị kí©h thí©ɧ quá mức, đầu óc chuyển động hơi chậm. Anh nhìn thuốc mỡ, tự mình bôi một ít chắc cũng tốt? Anh đi vào phòng vệ sinh, bôi chút thuốc lên thứ kia của mình.
Kiều Bình Nhất thấy anh mới đó đã ra tới, “Đỡ không?”
“Ừ, không đau lắm.”
Kiều Bình Nhất nghi ngờ: “Mày biết làm không đó, có cần tao nhìn giúp mày không?” Hổng lẽ kỹ thuật của mình tốt dữ vậy?
“… Không cần đâu.”
Thấy Tân Du xấu hổ, Kiều Bình Nhất liền thoải mái lên, ở mức độ nào đó hắn là dạng thích chọc ngoáy bạn mình. “Ai da, đừng ngại mà, cũng đâu phải chưa thấy qua.” Khi còn nhỏ, bọn họ thường cùng nhau ở truồng vọc nước.
“Không cần.” Tân Du nghiêm túc từ chối, cũng lập tức nói sang chuyện khác, “Cháo xong rồi. Tới ăn đi.” Anh nói xong, lại như là nhớ tới cái gì, ngừng một lát, cầm lấy một tấm thảm mỏng, xếp lại, đặt lên trên ghế ăn, sau đó nghiêng mặt về phía Kiều Bình Nhất, “Ngồi ở đây này.”
Trong nhà không có nệm, ghế dựa chỗ bàn ăn lại là dạng ghế cứng, chỉ có thể lót đỡ bằng tấm thảm.
“…” Kiều Bình Nhất liếc nhẹ khu vực hơi phía dưới eo Tân Du, phát huy tinh thần có qua có lại đầy thiện chí, “Chúng ta lên sô pha ngồi ăn đi?”
“Cũng đúng.”
Căn hộ Tân Du đang ở không lớn, chia làm ba khu vực: Phòng vệ sinh, phòng bếp, phòng ngủ. Không có phòng khách. Bàn ăn ở phòng bếp. Mà sô pha là đặt ở phòng ngủ.
Thường thì Tân Du sẽ không ăn cơm trong phòng ngủ, nhưng hôm nay tình huống đặc biệt. Đừng nói muốn ngồi trên sô pha ăn cơm, Kiều Bình Nhất có muốn nằm trên giường ăn cơm, Tân Du cũng sẽ không từ chối.
Tối hôm qua còn ăn uống thả cửa, hôm nay chỉ có thể ăn cháo trắng dưa muối.
“Tay mày sao vậy?” Kiều Bình Nhất chợt nhìn thấy mu bàn tay Tân Du nổi mẩn đỏ… Mẩn đỏ mọc chi chít, nhìn thấy phát ớn.
Tân Du nói: “Không có gì đâu, hơi bị dị ứng.”
“…” Kiều Bình Nhất nhớ ra, Tân Du đúng là bị dị ứng cồn.
Khi còn nhỏ, chỉ ăn cơm rượu thôi Tân Du cũng bị nổi mẩn khắp người. Về sau anh vẫn không mấy khi uống rượu. Trên bàn tiệc, có mặt Kiều Bình Nhất thì hắn sẽ chắn bớt rượu cho anh. Nhưng rốt cuộc không ai cho rằng chuyện này có gì nghiêm trọng. Chỉ cần không có người ngoài tới thi uống, kí©h thí©ɧ phản ứng mẫn cảm của anh, anh cũng thường không quá để ý chuyện này.
“Chẳng phải bao nhiêu năm nay không bị dị ứng nữa sao?”
“Ừ, do ngày thường uống ít, thực ra lúc thường uống rượu có đôi khi cũng sẽ hơi nổi một chút, thường là qua đêm là hết.” Tân Du gãi gãi mu bàn tay, “Lần này là nặng lắm đó. Haiz, sau này không dám uống kiểu đó nữa.”
“Mày có dám tao cũng không dám cho mày uống.” Kiều Bình Nhất nhìn kỹ một hồi, phát hiện không chỉ trên tay Tân Du nổi, phần cổ ở bên ngoài cổ áo cũng nổi một dề đỏ thật to, nói vậy chỗ bị quần áo che lại phía dưới chắc là càng nặng hơn. “Trên người cũng có hả? Để tao nhìn xem.” Kiều Bình Nhất duỗi tay muốn kéo áo Tân Du.
Nếu là ngày thường, Tân Du sẽ trực tiếp kéo áo cho hắn xem, còn hôm nay thì miễn đi. Tân Du chặn tay Kiều Bình Nhất, sau đó kéo tay áo lên cho hắn xem cánh tay.
Trên cánh tay cũng nổi đầy mẩn và nốt đỏ, Kiều Bình Nhất nhìn thấy hết hồn, “Shh… Nặng vậy! Hay là đi bệnh viện đi?”
“Thôi, tao uống thuốc rồi, vài bữa là hết.” Vừa rồi khi đi mua thuốc cho Kiều Bình Nhất, anh cũng tiện thể mua cho mình thuốc dị ứng.
Kiều Bình Nhất vẫn lo lắng, “Nhưng tao thấy nặng lắm.”
Tân Du nói: “Đến mai nếu còn chưa đỡ, tao đi bệnh viện liền.”
“Cứ vậy đi.” Kiều Bình Nhất thấy Tân Du vẫn bình thản như thường, làm như bị dị ứng nổi mẩn không xi nhê gì, “Mày không khó chịu sao? Tao nhìn thôi đã thấy khó chịu.”
Tân Du nói: “Có hơi ngứa.”
Tân Du không sợ ngứa, cho nên anh nói có hơi ngứa nghĩa là thực sự rất là ngứa.
“Haiz…” Bây giờ Kiều Bình Nhất cảm thấy trong vụ nhậu say này, Tân Du xui xẻo hơn hắn nhiều.
Tân Du cười nói: “Đều tại mày mang tới rượu ngon quá, uống quá chén hồi nào không hay.”
Kiều Bình Nhất cũng cười, “Nói bậy, đừng đổ cho tao, rõ ràng là do mày có tâm sự nên mới mượn rượu giải sầu.”
Đúng vậy, Tân Du có tâm sự. Đương nhiên, không phải bởi vì chuyện bị giục kết hôn như Kiều Bình Nhất tưởng. Mà là bởi vì xu hướng giới tính có vẻ rất cởi mở của anh.
Trong lòng có tâm sự thì sẽ dễ lơ đễnh, nhất thời không chú ý, đã uống quá chén.
Đang gặp xui mà không cẩn thận sẽ xúi quẩy luôn.
Vốn chỉ là muốn mượn rượu giải sầu, ai ngờ lại đẻ ra càng nhiều sầu hơn.
Tân Du nghĩ thầm, So với chuyện trước mắt, vấn đề xu hướng giới tính đã không đáng nhắc đến.
Cơm nước xong, Kiều Bình Nhất chủ động nói: “Để tao rửa chén.”
“Khỏi, có hai cái chén, để tao rửa cái là xong.” Tân Du trực tiếp dọn chén, đem qua bồn rửa chén rửa.
“… Vậy có gì cần tao giúp không?”
“Mày làm ơn đi nghỉ dùm tao.”
“…” Kiều Bình Nhất quay lại giường nằm xuống nghỉ ngơi. Hắn vốn định bữa nay về nhà, nhưng hiện tại thân thể không khoẻ, chỉ có thể đổi lịch trình.
Hắn gọi điện thoại về nhà, báo cho mẹ là bà Phương Nhu là hôm nay mình cũng không về. Gặp ngày thường, hắn ở nhà riêng, đêm không về ngủ cũng không ai quản. Nhưng vì là dịp Tết, hắn và mẹ đều ở nhà ông ngoại, cho nên không trở về phải gọi điện thoại báo một tiếng.
Phương Nhu nghi ngờ nói: “Có phải con ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng không?”
Kiều Bình Nhất trợn mắt xem thường, chán không buồn nói, gọi lớn: “Tân Du!”
“Hả?” Tân Du đã đi tới.
Kiều Bình Nhất đưa điện thoại cho anh.
Tân Du nhìn để xác nhận tên người đang nói chuyện trên di động, cầm điện thoại lên để bên tai, cười nói: “Chào dì, con là Tân Du, chúc dì năm mới vui vẻ! Phát tài phát lộc, sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý!”
Anh thân với Kiều Bình Nhất từ nhỏ, hai người từng qua nhà nhau rất nhiều lần, sớm đã quen thuộc với phụ huynh của hai bên.
Phương Nhu nghe được giọng anh, lập tức cười, “Giỏi, giỏi, dì cũng chúc con năm mới vui vẻ. Có rảnh tới nhà chơi nha, dì tặng con bao lì xì thật to.”
“…” Đại khái là trong mắt của Phương Nhu, bọn họ đều vẫn là con nít.
Tân Du nói: “Dì à, hôm nay Bình Bình không được thoải mái, con mới khuyên nó ở lại nghỉ ngơi.”
“Thật sự không thoải mái à, vậy để nó yên ở chỗ con đi. Dì chỉ là sợ nó tết nhất lại ra ngoài lêu lổng, lỡ bị người ta nhìn thấy, mách lẻo đến chỗ ông ngoại nó thì thôi rồi.” Phương Nhu cũng không kiêng dè, trực tiếp nói ra băn khoăn của mình.
Tân Du cười nói: “Sẽ không đâu, nó biết chừng mực mà.”
“Nó mà biết chừng mực gì…” Phương Nhu bật cười, “Ai, biết nó ở chỗ con thì dì yên tâm rồi. Được rồi, dì không nói nữa, con lo chuyện của con đi.”
“Vâng, con chào dì.”
Chào xong, Tân Du đưa điện thoại lại cho Kiều Bình Nhất.
Kiều Bình Nhất nói: “Cùng chí hướng mới thành đồng bọn, tụi mình có thể ở chung nhiều năm như vậy chứng tỏ tụi mình cũng ngang ngửa nhau. Sao mà mẹ tao chẳng thà tin mày chứ không thèm tin tao?”
Tân Du nói: “Chúng ta hoàn toàn không cùng chí hướng. Nếu không phải quen biết từ nhỏ, chúng ta cũng không thể thành bạn bè.”
Kiều Bình Nhất hình dung một chút về khả năng này, lòng hơi xao động, hắn đẩy nhẹ Tân Du, “Nếu như vậy cũng rất đáng tiếc ha?”
Tân Du nói giọng bình đạm: “Không có gì đáng tiếc, không có tao, mày cũng không thiếu bạn.”
“…”
Tân Du lại nói: “Nhưng mà, người không có bạn bè gì như tao thì sẽ rất tiếc nuối.” Cũng không phải anh chưa từng có bạn khác, nhưng ngoài Kiều Bình Nhất ra, chẳng có ai là chơi được lâu dài.
Kiều Bình Nhất vui lắm, nhưng vẫn nói: “Mày mà không có bạn? Đám lão Hách thì sao?”
Tân Du nói: “Bọn họ đều là bạn của mày chứ nhỉ.”
“Haiz, bọn nó mà nghe mày nói vậy chắc tê tái cõi lòng.”
Tân Du cười nói: “Vậy thôi, tao không nói nữa.” Anh quen mặt tất cả bạn bè của Kiều Bình Nhất, gặp nhiều lần cũng xem như là bạn, nhưng cũng chỉ là bạn xã giao vậy thôi, ít ra từ góc độ của Tân Du là như thế.
~*~