Kiều Bình Nhất ở chỗ Tân Du hai ngày, sáng thứ hai hai người cùng nhau dậy khỏi giường, còn cùng đi ăn sáng.
Sau đó Kiều Bình Nhất lái xe đưa Tân Du đưa đến công ty— có lẽ bởi vì hai ngày trước là cuối tuần, chiếc xe kia thực may mắn không bị dán giấy phạt. Thật ra không cần đưa, chỗ Tân Du đi làm cách nhà anh không xa, đi bộ một chút là tới.
Nhưng Kiều Bình Nhất kiên trì muốn đưa, lần này Tân Du không thể thuyết phục được hắn.
Đưa Tân Du xong, Kiều Bình Nhất lái xe đi công ty của mình, hiếm khi hắn đến công ty sớm như vậy. Sau đó, gặp được một tình cảnh xấu hổ: Trong công ty chỉ có lưa thưa mấy mống người.
Kiều Bình Nhất hỏi đại một người, “Giờ vào làm của công ty là mấy giờ?”
“… 9 giờ rưỡi.”
Kiều Bình Nhất cười nói: “A, tôi còn tưởng nhớ lầm. Hiện tại gần 10 giờ rồi, vậy những người khác đâu?”
“… Có mấy người là đi ra ngoài làm việc.”
“Còn có mấy người còn ngủ ở nhà đúng không?”
“…”
Khi phó tổng giám đốc Trương đến công ty đã là 11 giờ 5 phút. Ông ta thở hồng hộc, trên mặt rịn mồ hôi, xem ra đã rất hối hả chạy đến.
“Lão Trương, buổi sáng tốt lành.” Kiều Bình Nhất ở trước mặt ông ta cầm di động chụp hình cái đồng hồ trang trí trên tường.
“Vâng xin chào Kiều tổng. Ây da, hôm nay sao mà xui xẻo, buổi sáng tôi vừa định lái xe lên cao tốc thì cọ phải xe khác, vốn là có thể giải quyết riêng, dù sao ai nấy đều có bảo hiểm, nhưng người kia lại làm khó dễ…” Phó tổng Trương mở miệng liền than thở một đống.
Kiều Bình Nhất cười, “Đúng là rất xui. Hôm nay tôi sẽ ở công ty suốt, có giấy tờ cần ký đều đưa tới văn phòng tôi.”
Hắn không tính toán khó dễ chuyện giờ vào làm, vừa rồi làm ra vẻ như vậy chỉ là nhắc khéo thôi. Đối với hắn, giờ giấc đi làm của nhân viên co giãn chút là chuyện nhỏ— dù sao bản thân hắn cũng đâu có làm gương sáng, nhưng quan trọng là phải làm được việc. Nếu công việc có vấn đề, đến lúc đó cũng đừng trách hắn không nể tình.
Phó tổng Trương vội đáp, “Vâng.”
Đến 12 giờ 15, phó tổng Trương tới hỏi Kiều Bình Nhất có muốn cùng đi ăn cơm trưa hay không.
“Nhanh vậy đến giờ cơm trưa rồi à, thời gian qua mau quá.”
Mọi người đều đồng lòng tán thành, “Đúng vậy, loại công việc này nên để bọn họ tự tiêu hóa trong nội bộ là tốt nhất.”
Tân Du cười, anh nghĩ đến, Leo là bạn của Chu Hoa, vậy về sau một số hạng mục có khả năng sẽ thiên về team 2.
Chuyện phe phái, từ lớn đến quốc gia, đến nhỏ như cái công ty chút tẹo, đều luôn phức tạp phiền toái như vậy.
Lúc này, ở bên kia thành phố, Kiều Bình Nhất và phó tổng Trương đã ngồi xuống chỗ trong nhà hàng.
Kiều Bình Nhất nhìn phó tổng Trương ngồi đối diện, Gã này nhìn dầu mỡ quá, tai to mặt lớn, thật ảnh hưởng ăn uống. Aiz, nếu có thể cùng Tân Du cùng ăn thì tốt rồi, đáng tiếc nơi này cách công ty Tân Du quá xa, mà xa cũng không phải vấn đề lớn, chủ yếu là không có cái cớ thích hợp để chạy qua bên đó.
Sau đó, hắn nghĩ đến một chuyện, “Địa điểm tổ chức họp fan cho Tống Xán còn chưa quyết định đúng không?”
“Đúng là chưa.” Phó tổng Trương nghĩ bụng, Chẳng lẽ hôm nay Kiều Bình Nhất giá đáo công ty chính là vì Tống Xán? Nghe đồn, giữa Kiều Bình Nhất và Tống Xán có gì đó… Shzz! Xem ra hình như thực sự có gì đó nha.
Kiều Bình Nhất nói: “Tôi nhớ bên vịnh Trăng Non có cái nhà hát, chọn cái đó đi.” Vịnh Trăng Non gần công ty Tân Du, cách nhà Tân Du cũng gần— bởi vì Tân Du chuyên môn chọn chỗ ở gần công ty.
Phó tổng Trương biết cái nhà hát đó, “Được thì được, nhưng nhà hát đó hơi cũ chút.” Nguyên một dải khu vịnh Trăng Non đều là kiến trúc xưa, bề ngoài thoạt nhìn không có đẳng cấp cho lắm.
Kiều Bình Nhất nói: “Đám thanh niên mê lãng mạn nghệ thuật đó sẽ thích phong cách lịch sử cũ xưa kiểu vậy. Cứ định vậy đi. Khi thương lượng tiền thuê địa điểm thì ép giá sát xuống chút, sau đó chúng ta đem tiền tiết kiệm được dùng vào chỗ khác không phải càng tốt sao? Ví dụ, có thể làm ra một số phần thưởng— cho Tống Xán ký tên lên, tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng, để các fan mê ca nhạc rút được phần thưởng gì đó, chắc hẳn có thể làm bọn họ sướиɠ rơn.”
“…” Rút thăm trúng thưởng thì được thôi, nhưng phó tổng Trương vẫn nghĩ không thông vì sao Kiều Bình Nhất muốn chọn chỗ đó, đây không giống như thiên vị Tống Xán chút nào. “Vậy đưa vịnh Trăng Non vào danh sách lựa chọn trước. Cụ thể chờ họp với tổng công ty bên kia rồi nói sau được không?” Ông ta không dám trực tiếp phản đối, mới lấy tổng công ty ra cân với Kiều Bình Nhất.
“Ok. Ông cứ theo sát bên làm kế hoạch, đảm bảo họ làm chu đáo chút. Nhà hát cũ cũng có biện pháp tổ chức cho có phong cách mà. Nếu đề xuất được ý tưởng tốt thì bên tổng công ty sẽ không phản đối đâu.”
“…” Nếu tổng công ty phản đối, vậy trách tui không theo sát bên kế hoạch sao? Phó tổng Trương đau khổ nghĩ thầm, Kiều Bình Nhất đúng là biết kiếm chuyện cho ông làm mà.
Kiều Bình Nhất cảm thấy mình đã tìm được hướng đi cho đường tình tiến triển, vui vẻ lên, liền nhớ tới Hách Cao Hứng có khả năng đã rơi vào hố lửa. Buổi chiều, hắn gọi điện thoại qua an ủi, “Lão Hách, mày có khỏe không?”
“Lão Hách không khỏe… Có việc sao?”
Nghe giọng không có sức sống, xem ra không ổn. Kiều Bình Nhất nói: “Không có gì, quan tâm mày chút thôi. Mày với bạn gái sao rồi?”
“Chia tay rồi.”
“…” Kiều Bình Nhất nói, “Hay để tao gọi điện giải thích một chút? Hoặc là mày hẹn cô ấy ra, tao mời hai người ăn cơm, giáp mặt giải thích?”
“Aiz, thôi khỏi, ngoài biển còn có bao nhiêu là cá, không thể chỉ lo giữ mãi một con. Nhưng bữa cơm này mày vẫn là phải mời đó, chỉ cần mời một mình tao thôi, mày có lời quá rồi.”
“Ok, mày muốn đi chỗ nào?”
“Ưm, đi Thục Hương đi, tối nay đi luôn.”
Chờ đến tối khi hai người giáp mặt, Kiều Bình Nhất lập tức cười phá lên, bởi vì mắt trái của Hách Cao Hứng bầm đen như mắt gấu trúc, “Mày sao vậy, bị đánh hả?”
Hách Cao Hứng trợn mắt, “Biết ngay mày sẽ cười mà. Cười cái con khỉ khô!”
Kiều Bình Nhất nói: “Ai đánh zậy? Dù sao cũng không phải là Lôi Lôi há?” Bé đó thoạt nhìn mềm mại đáng yêu, không giống người có hành vi bạo lực như vậy.
“Aiz, là ẻm chứ còn ai. Nhỏ này dã man quá sức, mày nói tao làm sao còn dám cặp với ẻm?” Hách Cao Hứng lắc đầu liên tục, “Tao sợ lắm.” Cho nên chia tay cái rụp luôn.
“Đúng là cổ đánh?” Kiều Bình Nhất giật mình, cũng rất trầm trồ, “Không thể trông mặt mà bắt hình dong nha, nhìn người nhỏ xíu mà có võ!”
“Chứ gì nữa, nhìn ẻm mảnh mai mềm mại dễ đẩy ngã thế, ngờ đâu bản chất là sư tử Hà Đông…” Hách Cao Hứng còn mang di chứng sợ hãi mà ôm ngực, “Đi, đi ăn cơm, tao phải ăn vô để xoa dịu tâm tình.”
Vào Thục Hương, Hách Cao Hứng không khách sáo, gọi đầy một bàn đồ ăn.
Kiều Bình Nhất lắc đầu, “Ăn không hết mày phải đóng gói mang về ăn tiếp đó nha.”
“Hở, sao tự dưng trở nên tiết kiệm vậy? Tân Du dạy hả?”
“Cút, tao tiết kiệm đó giờ.”
Hách Cao Hứng vẫy tay gọi người phục vụ lại, giảm bớt chút đồ ăn, sau đó xun xoe với Kiều Bình Nhất, “Như thế nào, ca tốt với mày quá phải không nè, mày muốn đỡ chi tiền là ca liền giúp mày bớt ngay.”
“Không phải tao sợ chi tiền, là không muốn phí phạm, hơn nữa đợi tao nói mày mới sửa, lần sau làm ơn tự giác chút được không?”
Hách Cao Hứng trề môi, vươn ngón út làm động tác moi lỗ mũi, “Hứ, cho mày mặt mũi, mày còn làm kiêu.”
Kiều Bình Nhất nhấc chén trà, làm bộ muốn tạt vô mặt hắn…
“Đừng!” Hách Cao Hứng ngồi nghiêm chỉnh, “Thật là, đùa chút cũng chịu không được nữa.”
Kiều Bình Nhất cười lạnh, A, còn trị không được mày sao.
Hách Cao Hứng uống ngụm trà, khoa trương nói: “Trà gì mà ngon thế!”
“Bệnh thần kinh.”
“Thì tao thất tình mà, ai như mày vui sướиɠ dễ chịu. Cùng Tân Du hẹn hò cuối tuần như thế nào rồi?”
“Khá tốt.”
“Chính là nói không có tiến triển gì mới?”
“…”