Chương 16: Người trong lòng

Từ bỏ Triệu Viễn Phong không phải là điều dễ dàng.

Tôi cũng không biết từ khi nào mình đã quen với cuộc sống có Triệu Viễn Phong, thậm chí tôi còn không biết mình thích Triệu Viễn Phong như thế nào.

Sau khi đi công tác về, mấy ngày liền tôi không dám nhìn thẳng vào Triệu Viễn Phong.

Tôi cắn mạnh quá nên dấu răng mãi vẫn chưa tan. Mặc dù Triệu Viễn Phong không trách tôi mà còn lo tôi bị dọa sợ, nhưng dám cắn sếp thế này...... tôi thật chỉ muốn đào hố chôn mình cho xong.

Khi tôi tìm Triệu Viễn Phong ký hồ sơ thì hệt như con đà điểu, mặt gần như dính sát vào ngực.

"Bị sái cổ à?"

"Dạ?" Tôi vội vàng ngẩng đầu lên, "Không, không phải......"

"Vậy cậu cúi đầu làm gì?" Triệu Viễn Phong giơ tay lên lộ ra dấu răng kia, buồn cười hỏi, "Vì cái này à?"

"Xin lỗi, Triệu tổng, tôi......"

"Được rồi," Triệu Viễn Phong ngắt lời tôi, "Đã nói không trách cậu mà, sao cứ nghĩ mãi thế?"

"Tôi......" Dấu răng chình ình ra đó, tôi không nghĩ mà được à? "Đau lắm đúng không?"

Triệu Viễn Phong nhẹ giọng cười, "Đau lòng cho tôi à?"

"......" Sao tim tôi đập thình thịch thế này?

"Hay là vậy đi," anh nói, "Dạo này tôi khá bận nên không rảnh dọn dẹp nhà cửa, nếu cậu sợ tay tôi bất tiện thì ngày mai thứ Bảy tới giúp tôi nhé?"

"...... Vâng." Mặc dù ngay cả phòng mình tôi cũng chẳng muốn dọn nhưng đã cắn người thì phải trả giá.

Nhưng sao tôi cứ có cảm giác hai mắt Triệu Viễn Phong đang tỏa sáng thế nhỉ?

Hôm sau tôi chen chúc trên tàu điện ngầm, khi mồ hôi nhễ nhại vào nhà Triệu Viễn Phong thì anh lại ăn mặc chỉnh tề như sắp đi dự tiệc, tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ.

Tôi hỏi anh định ra ngoài à, anh cũng không nói rõ mà chỉ nói tùy tình hình.

Tôi chẳng hiểu ra làm sao --- Anh ăn mặc y như con công đực mà còn phải xem tình hình nữa sao?

Mặc dù Triệu Viễn Phong nói mấy ngày rồi không dọn dẹp nhưng trong nhà cũng chẳng bừa bộn lắm. Tôi lau nhà rồi tưới hoa, thấy hình như cũng không có gì khác nên hỏi anh còn việc gì cần tôi giúp không.

Triệu Viễn Phong nói: "Gần trưa rồi, chúng ta đi siêu thị mua đồ về nấu cơm đi."

"Hả?" Tôi ngẩn ngơ nói, "Nhưng tôi không biết nấu......"

"Không sao, tôi biết."

"Nhưng tay anh......"

Triệu Viễn Phong đưa tay vò tóc tôi, nín cười nói: "Tôi bị cắn một cái chứ đâu phải tàn phế."

"......" Thôi được.

Sau khi đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn về, Triệu Viễn Phong loay hoay bận rộn trong bếp.

Tôi đứng ở cửa bếp ngửi mùi thơm nức mũi, nhịn không được trầm trồ: "Triệu tổng lợi hại thật!"

Anh đột nhiên quay lại, giọng nói hơi trầm mang theo ý cười: "Lợi hại gì?"

" ...... Nấu cơm ấy." Chứ còn gì nữa?

Anh cười rồi quay lại tiếp tục xào rau, hình như còn lẩm bẩm một câu "đồ ngốc".

"......" Tôi nói gì sai à?

"Tôi chỉ mới học mấy tháng trước thôi," Triệu Viễn Phong nói, "Ngày xưa tôi cũng không biết nấu ăn đâu."

Sao thế nhỉ? Bình thường công việc của anh rất bận, sao tự dưng lại muốn học nấu cơm?

Dường như Triệu Viễn Phong đoán được ý nghĩ của tôi nên nói: "Vì một người."

Tôi sực nhớ tới người đêm đó hại anh uống say khướt.

"Người trong lòng ấy à?" Tôi vừa buột miệng hỏi thì đã hối hận ngay, chuyện tình cảm của sếp tôi có thể tò mò được sao?!

Triệu Viễn Phong lại thản nhiên thừa nhận, còn cười với vẻ cưng chiều, "Ừ, cậu ấy thích ăn hàng lắm."

Không hiểu sao tôi đột nhiên nổi quạu, nóng nảy thốt ra lời trong lòng, "Người kia đánh anh cơ mà, sao anh còn thích nữa chứ?!"

Triệu Viễn Phong: "......"

17. Bảo bối của anh

Bầu không khí đột nhiên im ắng.

Thịt trong nồi sôi xèo xèo.

Tôi cà lăm, "Tôi tôi...... tôi nói là......"

"Cậu ấy không cố ý." Triệu Viễn Phong bình tĩnh tiếp tục xào thịt, còn nói thêm, "Cậu ấy đáng yêu quá nên tôi không thể không thích được."

"A ha ha......" Tôi cười gượng...... Chứ tôi còn biết nói gì nữa đây? Tôi muốn điếc, làm ơn thương xót cẩu độc thân một tí được không?!

"Cậu nói xem cậu ấy có thích tôi không?" Triệu Viễn Phong đột nhiên hỏi.

Làm sao tôi biết được?!

Nhưng làm cu li tầng dưới chót thì lúc này phải nịnh sếp chứ đúng không?

"Đương nhiên là thích rồi, Triệu tổng đẹp trai thế cơ mà!"

Triệu Viễn Phong tắt lửa rồi tới gần tôi hỏi: "Tôi đẹp trai?"

Tôi cảm thấy không khí chung quanh anh nóng hừng hực làm mặt tôi cũng nóng theo, "Đẹp trai...... Đẹp trai......"

Anh cười véo mặt tôi, "Có khen tôi cũng không tăng lương cho cậu đâu."

Mặt tôi càng lúc càng nóng.

May mà Triệu Viễn Phong kịp thời buông tôi ra, "Dọn bát đũa ra đi, ăn cơm được rồi."

Bữa cơm này hình như không còn ngon nữa.

Một tô canh chua cá thật lớn bày trước mặt nhưng tôi ăn vào chỉ thấy vô vị, trong lòng còn chua xót.

Đây không phải cá của mình, tôi nghĩ mình chỉ là một con chuột bạch ăn thử thôi, Triệu Viễn Phong đang chờ nấu cho người anh thích.

Có lẽ anh sẽ dẫn người kia về nhà rồi nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn, thậm chí còn chuẩn bị rượu vang và nến......

Tôi điên rồi sao? Sao tự dưng lại tưởng tượng ra cơm chó?!

"Khụ khụ......" Tôi đang ăn cá, mải nghĩ lung tung nên quên lựa xương, thế là bị kẹt luôn trong cổ họng.

Đau quá!

"Sao thế? A Bạch?" Triệu Viễn Phong hốt hoảng.

Tôi chỉ vào cổ, "Xương cá......"

"Há miệng ra tôi xem thử." Anh bật đèn điện thoại chiếu vào, "Hình như hơi sâu, đi bệnh viện thôi."

"Không cần...... tôi khạc ra...... là được......" Tôi ho mạnh mấy lần nhưng không khạc ra được, trái lại còn bị kẹt sâu hơn.

"Nghe lời, đi bệnh viện nào." Triệu Viễn Phong cầm chìa khóa xe rồi kéo tôi đến bệnh viện.

Lớn thế này mà còn bị hóc xương, sao dạo này tôi cứ bị mất mặt với Triệu Viễn Phong thế nhỉ?

Trên đường đi, Triệu Viễn Phong lo lắng nói, "Đều tại tôi không gỡ hết xương ra."

"Không phải...... tại tôi...... không cẩn thận thôi......" Tôi vừa nói thì cuống họng đau rát.

"Đau lắm phải không? Đừng nói chuyện nữa......"

Tôi lắc đầu cười với anh, tỏ vẻ không đau tí nào.

Triệu Viễn Phong yên lặng quay lại tập trung lái xe, nhưng hình như mặt hơi đỏ lên.

Quạu rồi sao? Có phải vì tôi giả bộ cười xấu quá không?

Hầy, dỗ sếp vui thật không dễ tí nào.

Đến bệnh viện, bác sĩ gắp xương cá ra cho tôi.

Triệu Viễn Phong chờ tôi bên ngoài. Khi tôi đi ra thì thấy anh ngồi trên ghế dài ngoài cửa cầm điện thoại gõ chữ.

Anh quay lưng về phía tôi, y tá và bệnh nhân qua lại hành lang khá đông nên anh không phát hiện ra tôi, cho đến khi tôi lại gần anh.

"Triệu tổng."

"Sao rồi?" Anh đứng lên rồi đưa tay như muốn sờ mặt tôi, tôi vội vàng lui lại một bước, "Không sao, Triệu tổng, hôm nay cám ơn anh, tôi về trước đây."

Triệu Viễn Phong thả tay xuống, "Tôi đưa cậu về."

"Không cần phiền đâu, tôi tự về được rồi."

Triệu Viễn Phong nhìn tôi nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, còn dặn tôi mấy ngày tới nhớ chú ý cổ họng.

Tôi ra cửa bệnh viện đón xe về.

Thật ra tôi rất bực bội, nhưng tôi không biết mình đang bực cái gì nữa.

Tôi đã thấy nội dung trong điện thoại của Triệu Viễn Phong.

Anh viết trong bản ghi nhớ: Lần sau nấu cá cho bảo bối ăn phải gỡ hết xương mới được.

Đây là tổng kết bài học hôm nay của tôi.

Bảo bối của anh không được hóc xương.

Chỉ có chuột bạch như tôi mới bị thôi.

Đêm đó tôi mơ thấy Triệu Viễn Phong ôm tôi vào lòng hôn, đang hôn đắm đuối thì đột ngột buông ra nói, ây da hôn nhầm người rồi, đây là ai vậy?

Tôi tức điên nhào tới muốn cắn anh, sau đó "rầm" một tiếng, tôi ngã xuống đất tỉnh lại.