Cuối tuần, một đàn chị khóa trên đã lâu không gặp hẹn tôi đi uống trà. Vì cũng quê, cùng tới
Thượng Hải học tập nên tôi và chị ấy rất hợp nhau; dù không học cùng khóa nhưng vẫn
thường xuyên tới phòng của người kia chơi; thỉnh thoảng được người nhà gửi quà quê thì đều
mang cho đối phương một ít, bởi vậy quan hệ giữa chúng tôi khá tốt.
Tốt nghiệp xong, chúng tôi đường ai nấy đi, rất ít khi gặp mặt. Sau khi tham dự đám cưới của
chị ấy, mấy năm rồi chúng tôi chưa gặp lại nhau, chỉ thỉnh thoảng chào nhau trên mạng,
nhưng từ khi có Weixin* thì chúng tôi dần liên lạc nhiều hơn.
*Một phần mềm chat thông dụng tại Trung Quốc. Weixin còn có phiên bản quốc tế là
Wechat
Đã lâu không gặp, chúng tôi đều thay đổi ít nhiều, không còn ngây ngô như xưa, những tháng
năm thơ ngây ấy đã lùi vào ký ức xa xôi.
Sau khi trò chuyện về tình hình gần đây của nhau, đàn chị đi thẳng vào vấn đề: "Lần này chị
hẹn em ra đây là vì muốn tâm sự chuyện hôn nhân gia đình, thực ra mấy năm nay chị sống
không hạnh phúc, chị rất mệt, thực sự rất mệt!"
Tôi ngắm chị ấy thật kỹ, chúng tôi chỉ cách nhau hai tuổi mà dường như chị ấy già quá
nhanh, tôi cứ nghĩ có lẽ đây là sự khác biệt giữa phụ nữ đã sinh con và phụ nữ chưa sinh con
bởi chị phải lo liệu nhiều chuyện hơn.
"Sai lầm lớn nhất của chị là lấy một người chồng quá lười biếng!" Chị ấy uất ức nói.
Trong đầu tôi hiện lên một gương mặt lich thiệp nhã nhặn, tôi cũng quen chồng chị ấy, lúc
hai người họ yêu nhau thì chúng tôi còn từng ăn cơm chung mấy bữa. Trong ấn tượng của tôi
thì đó là một người chỉn chu lịch sự, không hề giống một người siêu lười! Lẽ nào không nên
nhìn mặt mà bắt hình dong?
Chị ấy thấy tôi có vẻ hoài nghi, liền kể cho tôi mấy ví dụ. Tỉ như chồng chị ấy ăn cơm xong
không bao giờ muốn rửa bát, dù chị ấy đi công tác mấy ngày, anh ta cũng không rửa, mà
quẳng hết trong bếp, tới khi chị ấy về thì thấy một đống bát đũa nhơ nhớp trong bồn. Nếu hai
người ở nhà, chị ấy sẽ phải làm tất cả mọi việc, từ đi chợ, nấu cơm, giặt quần áo, lau nhà,
chăm con, còn chồng chị ấy xem TV trong phòng khách, hoặc ở trong phòng chơi laptop. Dù
chị ấy bận bịu đến đâu thì anh ta cũng mặc kệ, chẳng bao giờ giúp đỡ chị ấy, thậm chí còn
trách chị ấy che khuất TV anh ta đang xem. Vì thế chị từng nổi giận rất nhiều lần, nhưng rồi
đâu vẫn hoàn đấy, anh ta chỉ chăm chỉ được mấy ngày, nhưng chẳng mấy chốc lại lộ nguyên
hình. cứ vậy mãi cũng chẳng ích gì, anh ta sẽ ra ngoài chơi với bạn, để mặc chị ấy ở nhà, giận
điếng người nhưng lại chẳng biết làm sao.
Chị ấy thở dài: "Thực ra chị cũng nhiều lần nghĩ tới chuyện ly hôn rồi, nhưng khi nguôi giận
lại từ bỏ suy nghĩ này, dù sao cũng còn con nhỏ. Nếu anh ấy nɠɵạı ŧìиɧ gì gì đó, chị còn có
thể cương quyết ly hôn, nhưng anh ấy cũng chỉ lười mà thôi, vẫn kiếm tiền về cho vợ con đầy
đủ, phong cách sống cũng đứng đắn. Bạn chị đều nói không ai hoàn mỹ cả, bảo chị nên bao
dung hơn, đàn ông ai chả vậy."
Tôi cũng thấy anh ta là một người đàn ông rất tốt, lúc ăn cơm rất quan tâm tới chị, tuy hành
vi cứ chỉ chẳng quá ga lăng nhưng ít nhất cũng không thể bắt bẻ được.