Chương 20: Chỉ Có Một Kiểu Đàn Ông Tồi Đáng Để Ta Cảm Kích

Sau khi ngủ trưa, tôi thấy có rất nhiều tin nhắn trên weixin, hầu hết đều do A Tử gửi tới, đầu

tiên là những bức ảnh tròn một tuổi của con gái cô ấy, bé gái trong ảnh xinh như một búp bê

cười vô cùng đáng yêu bên cạnh là A Tử cười vô cùng hạnh phúc, dịu dàng nhìn con, cuối

cùng cô ấy nhắn cho tôi rất dài " Chị Vãn Tình à, tới tận bây giờ em mới hiểu hết những lờ

i

chị nói với em ngày hôm đó hôm qua em đi đón con trai ở trường thì gặp anh ga, anh ta đang

sống rất khổ cực nên mới nhớ tới con trai, nhưng em không còn hận anh ta nữa, bởi vì bây

giờ em đang ra rất hạnh phúc thậm chí em không thể tưởng tượng nổi- nếu tiếp tục sống trong

hôn nhân như vậy thì hiện tại em sẽ ra sao, ngày đó em cứ nghĩ ly hôn là mất tất cả, nhưng

bây giờ em mới biết sống trong hôn nhân không hạnh phúc mới là điều kinh khủng nhất"

Đặt di động xuống, lòng tôi nhẹ nhõm vô cùng

"Anh ta" trong lời của A Tử chính là chồng cuc của cô ấy. Ba năm trước, khi mới quen A Tử,

cô ấg vừa tròn ba nuôi tuổi, vì kết hôn sớm, nên cô ấy đã có một bé trai 8 tuổi. Khi tôi đang

viết " Muốn bao nhiêu , hạnh phúc bấy nhiêu" thì cô ấy tìm tới tôi, vì chồng cũ của cô ấy đòi

ly hôn, cô ấy cần có một nhánh cỏ cứu mạng.

Lúc đó chồng cũ của cô ấy 32 tuổi, sự nghiệp đã có thành tựu, vừa được đề bạt lên thành

giám đốc bộ phận, thy nhập cũng tăng lên, A Tử mới vui mừng được mấy bữa thì chồng đề

xuất ly hôn, lý do anh ta đã yêu một nữ khách hàng, nữ khách hàng kia dịu dàng săn sóc hơn

A Tử, hơn nữa còn có thể giúp đỡ anh ta trong sự nghiệp, bởi vậy anh ta lập tức quyết định ly

hôn với A Tử để lấy người đó.

Đương nhiên A Tử không muốn ly hôn, cuộc sống vừa thấm khá lên, trông cây vừa tới ngày

hái quả thì bị kẻ khác cướp mất, sao cô ấy có thể cam tâm ? Nhưng cô ấy chưa kịp nghĩ ra đối

sách thì một chiều nọ, chồng cũ của cô ấy bỗng về nhà mang hết đồ đạc quần áo của anh ta

đi, anh ra dùng hành động thực tế để cho A Tử thấy quyết tâm ly hôn của mình.

Hành động này gần như phá hủy toàn bộ can đảm sống của A Tử, khi đó cô định cảm hóa

chồng mình bằng tình cảm dịu dàng của mình và con nhưng đối phương vốn không cho cô ấy

cơ hội này. Cô ấy mất nhiều công sức mới gặp được anh ta, anh ta chỉ quẳng cho cô một câu

" Có ai quy định kết hôn thì không được ly hôn đâu ? Nếu cô không chịu ly hôn thỏa thuận

vậy tôi đành kiện cô ra tòa"

Người đàn ông này không cho A Tử bất cứ hi vọng gì để cứu vãn, tôi quen A Tử đúng lúc



này, khi đó câu đầu tiên cô ấy nói với tôi là " Chỉ cần không ly hôn anh ta muốn gì cũng

được"

Thậm chí A Tử còn chuẩn bị tâm lý cho chuyện " hai gái hầu một chồng" cô ấy chấp nhận

nhưng người phụ nữ kia lại không đồng ý, còn chồng cô ấy lại một lòng một dạ muốn ly hôn

với cô ấy, không cho cô ấy bất cứ cơ hội nào.

Một buổi tối nọ, A Tử nhắn tin cho tôi " Người đàn ông từng thề non hẹn biển năm nào lại

cũng có ngày tuyệt tình như thế, trên thế gian này còn đâu còn ai đáng để em tin tưởng? Thế

giới quá bạc bẽo không ai biết lúc này em nhảy từ tầng chín xuống liệu anh ta có đau buồn

hay không ?"

Bấy giờ tôi mắng A Tử xối xả, tôi nói với cô ấy, anh ta chẳng đau buồn đâu, dù có một

thoáng thương tiếc thì mấy ngày sao anh ta cũng quên, cơm vẫn ăn, vợ vẫn lấy. Những người

thực sự đau buồn chính là cha mẹ và con trai A Tử, tới lúc đó con trai mất mẹ, chồng cô ấy

không thể gánh trách nhiệm nuôi con, nhưng nuôi thế nào, chăm sóc ra sao, biểu hiện bây giờ

của anh ta thì có thể đoán được phần nào. Người thực sự đáng thuơng chính là cha mẹ và con

trai của cô ấy. Chỉ có người yêu thương cô ấy mới bận tâm tới sự sống chết của cô ấy, c9fn

với kẻ không yêu thương cô ấy, sự tồn tại của cô ấy chính là phiền toái, chính cô ấy lại giúp

anh ta giải quyết được phiền toái này, anh ta không cần ly hôn, cũng không cần chia tài sản,

A Tử đã giúp anh ra một chuyện tốt, không tin cô ấy thử chết mà xem.

A Tử bèn thử thật, cô ấy nhắn tin cho chồng cũ, nếu anh ta không xuất hiện thì cô ấy sẽ rời

khỏi thế giới này, chồng cũ cô ấy chỉ trả lời " Đừng lấy cái chết ra để uy hϊếp tôi, sống hay

chết là lựa chọn của cô, đùng đổ vạ cho tôi, có phải tôi gϊếŧ cô đâu, dù sao tôi cũng nhất định

ly hôn"

Tin nhắn này khiến A Tử hoàn toàn thất vọng, cũng tỉnh ngộ ra, sau kho xuống khỏi sân

thượng, cô ấy quyết định ly hôn, không lãng phí thanh xuân và tình cảm của mình cho người

đàn ông kia nữa. Nhưng chuyện khiến cô ấy hoàn toàn thất vọng hơn chưa dừng ở đó. A Tử

tưởng rằng khi chấp nhận ly hôn, muốn nuôi con, đối phương sẽ cho cô căn nhà, ít nhất cũng

phải cho mẹ con cô chốn nương thân, ngờ đâu đối phương muốn cô ấy dẫn con đi ra khỏi nhà

với hai bàn tay trắng, chỉ chịu cho cô hai mươi ngàn tệ. Cô ấy viết trong nhật rằng " Trong

khỏi thời gian làm thủ tục ly hôn, tôi cứ nghĩ rằng đây đã là thời khắc tuyệt vọng nhất, nhưng

khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, sẽ có những thứ tuyệt vọng hơn đang đợi tôi"



Vì A Tử chưa từng nghĩ tới việc ly hôn nên về mặt tài sản cô ấy thiệt thòi rất nhiều, tên trên

sổ đỏ là chồng của cô ấy, tên người trả tiền cũng là anh ta, thu nhập của cô đều đã bỏ vào chi

tiêu hàng ngày, nhưng cô ấy không chứng minh được. Lúc đó tôi rất muốn giúp cô ấy, nhưng

sau khi xem mọi thông tin, tôi chỉ biết thở dài.

A Tử hỏi tôi rất nhiều lần " Tại sao khi một người đàn ông thay lòng đổi dạ, anh ta lại trở nên

cạn tàu ráo máng như thế ? Không lẽanh ta không nhớ tới tình nghĩ vợ chồng bao nhiêu năm

ư ?"

Khi đó tôi nói thế này " Em nhớ không có nghĩa là đối phương cũng nhớ, em nghĩ cuộc hôn

nhân này đáng được trân trọng, nhưng không có nghĩa là đối phương cũng nghĩ như vây. Anh ̣

ta nói rất tuyệt tình khó nghe, nhưng nhìn từ một góc độ khác thì cũng không sai, đúng là anh

ta có quyền ly hôn, chỉ cần anh ta thấy không vui vẻ trong hôn nhân, anh ta có quyền kết thúc

nó để lựa chọn lại. Có lẽ em thấy hành động của anh ta là lạnh lùng tuyệt tình nhưng chuyện

gì cũng có hai mặt nếu anh ta yêu một người khác nhưng không muốn đưa ra lựa chọn, cứ lập

lờ giữa hai người phụ nữ, vậy thì em sẽ càng thiệt thòi hơn. Giờ anh ta tuyệt tình như vậy, em

sẽ không ôm bất cứ hi vọng gì với anh ta, thế thì sẽcó lợi cho việc em bắt đầu lại từ đầu"

Tôi không biết A Tử lúc đó nghe lọt bao nhiêu, nhưng một tháng sau, cô ấy làm xong hết thủ

tục ly hôn với chồng cũ. Nhờ sự tác động từ nhiều phía, cô ấy nhận được tám mươi ngàn tệ,

hàng tháng đối phương sẽ cho con trai phí nuôi dưỡng là một ngàn tệ. Nhưng anh ta chỉ gửi

hai lần, A Tử đòi mấy lần nhưng không được, quá mệt mỏi nên quyết định từ bỏ

Khi mọi hi vọng đều bị dập tắt, A Tử quyết định tự lực cánh sinh, cô ấy mua gian hàng nhỏ

để kinh doanh đồ ăn sáng, rất nhiều người biết chuyện cô ấy từng trải nên rất thương cảm,

may là tuy A Tử cực khổ nhưng kinh doanh rất khá. Sau đó có chút vốn liếng, cô ấy lại

chuyển tới gian hàng lớn hơn, vì sự kiên cường và lạc quan của cô ấy, rất nhiều bà mẹ đều

sẵn lòng đưa con tới ăn. Cuộc sống của A Tử dần đi vào quỹ đạo, A Tử nói với tôi, trước đây

cô ấy không biết mình có tài kinh doanh ngờ đâu cuộc sống "ép" phải bộc lộm

Chuyện tình cảm của A Tử cũng bắt đầu dần khởi sắc, chồng hiện giờ của A Tử rất tốt với cô

ấy, chẳng bao lâu sau hai người sinh được một cô con gái đáng yêu, cuộc sống của A Tử lại

vui vẻ và hạnh phúc.

Khi chuyện tình cảm gặp nhiều trắc trở rất nhiều phụ nữ nghĩ đối phương sẽ nhớ tình xưa,

song tôi lại cho là "Nếu yêu hãy yêu tha thiết, nếu bỏ, xin hãy bỏ hoàn toàn"