Tôi có một cô bạn thân rất tốt, tạm gọi cô ấy là Đương Đương nhé. Hồi mới quen nhau, cô ấy
vừa độc miệng vừa sắc sảo, chỉ cần biết tôi và ông xã cãi nhau là cô ấy đã muốn cho tôi một
bạt tai, rồi kéo tai tôi ra mà hét: "Buồn phiền vì một người đàn ông, sao cậu kém cỏi thế hả,
không thích thì lấy người khác chứ sao!"
Ban đầu tôi cũng không chịu nổi, nhưng về sau thân hơn tôi mới quen dần với cách biểu đạt
mạnh bảo của cô ấy. Đến giờ thì tôi cực kỳ yêu quý Đương Đương. Vì cô ấy sống quá phóng
khoáng, luôn tràn đầy sức sống, có thể thẳng thắn cự tuyệt một người, cũng có thể lạnh lùng
đáp trả ác ý của kẻ khác, hoàn toàn sống theo ý nguyện của mình. Song tôi cũng rất lo lắng,
có lần tôi hỏi Đương Đương rằng nếu sống tùy ý như vậy, không sợ đắc tội với người khác
sao?
Đương Đương lườm tôi đầy khinh bỉ:" Thế cậu thấy tớ có thiếu bạn bè không?"
Tôi ngẫm nghĩ lại thì bỗng nhận ra, cô ấy còn nhiều bạn bè hơn khối người, đầy cô gái dịu
dàng chu đáo hơn Đương Đương còn chẳng được yêu quý bằng cô ấy.
Hồi ấy Đương Đương còn chưa nghỉ việc, ở bộ phận của cô ấy có một cô gái tên là Tiêu Lỵ
vào làm. Tính tình của Tiêu Lỵ hoàn toàn tría ngược với Đương Đương - Tiêu Lỵ vừa dịu
dàng vừa nhiệt tình, lại vừa tốt bụng. Lần đầu tôi tới thăm Đương Đương, Tiêu Lỵ hết pha trà
rồi lại lấy đồ ăn vặt cho tôi, có lúc Đương Đương đi vệ sinh, Tiêu Lỵ sẽ ân cần trò chuyện với
tôi, sợ tôi ở một mình thì sẽ buồn chán, tới trưa cô ấy lại nhiệt tình gọi cơm cho tôi. Tôi thầm
cảm thán trong lòng, đúng là một cô gái hiền lành ấm áp!
Tôi cũng chẳng giấu giếm sự quý mến của tôi với Tiêu Lỵ, thẳng thắn hỏi Đương Đương:
"Cậu có thấy cô gái như vậy sẽ được rất nhiều người quý mến không? Nếu là đàn ông thì nhất
định tớ phải cưới cô ấy."
Ý ngầm ở đây là Đương Đương nên dịu dàng với tôi hơn, Đương Đương tức tối lườm tôi một
cái, rồi bảo trong bộ phận chẳng mấy ai thích Tiêu Lỵ. Câu trả lời này khiến tôi rất hoang
mang, một cô gái tốt bụng như thế, sao lại bị ghét được.
Buổi chiều tôi ngồi lướt web trong văn phòng Đương Đương, Tiêu Lỵ quay lại từ phòng
nghỉ, ôm theo một túi hoa quả, phát cho từng người trong phòng làm việc. Nhưng cô ấy chỉ
nhận được hai chữ cảm ơn lạnh lùng từ người khác, có người còn chỉ ờ một tiếng, chỉ vào
một chỗ nào đó trên bàn làm việc, ý bảo hãy đặt ở đó, còn có người thẳng thắn nói không cần.
Đi hết một vòng nhưng cô gái này thậm chí không nhận được một câu cảm ơn chân thành. Cô
ấy lẳng lặng về vị trí của mình, bắt đầu xử lý công việc, bấy giờ có đồng nghiệp nhận được
một cuộc điện thoại, vội xách túi lên: "Tiêu Lỵ, tôi có việc phải ra ngoài một chút, cô giao
thứ này cho phòng Tài chính giúp tôi nhé!"
Tiêu Lỵ lập tức nhiệt tình đồng ý, tỏ vẻ chắc chắn sẽ làm tốt, người kia cười rồi cảm ơn,
nhưng sao tôi nghe tiếng cảm ơn ất giả tạo vô cùng. Tiêu Lỵ ngừng giải quyết việc của mình,
vội vã mang văn kiện lên phòng Tài chính.
Hai tiếng sau, đồng nghiệp kia quay về, thuận miệng hỏi, Tiêu Lỵ liền nói cô ấy đã giao văn
kiện cho ai đó ở phòng Tài chính.