Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Đắt Giá Bao Nhiêu

Chương 18: Không Có Cuộc Sống Của Ai Không Khổ Sở

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gần đây, có một cô bé 9x xinh xắn nói với tôi, cô ấy rất muốn chuyển việc, công viện hiện

giờ là sale sản phẩm gia dụng, có những khách hàng gặp một chút là chữi mắng ầm ĩ, hơn

nữa phải thường xuyên tăng ca, lương lại không cao, cô ấy cảm thấy không đáng.

Tôi hỏi cô bé muốn tìm một công việc như thế nào, co ấy đáp "Tốt nhất là lương cao hơn,

thời gian thoải mái hơn, công việc nhàn nhã hơn, quyền lực hơn, được tôn trọng hơn"

Tôi cười trêu cô ấy" Để chị nghĩ xem công việc nào phù hợp với yêu cầu của em, chi thấy

chức Tổng Giám Đốc công ty em đáp ứng khá tốt yêu cầu này đây"

Cô ấy phụng phịu " Chị Vãn Tình xấu quá đi, chức Tổng giám đốc làm sao tới lượt của em

chứ, mà Tổng giám đốc cũng chẳng dễ làm, em thấy nhiều lúc ông ấy bận họp tới cơm cũng

không kịp ăn, khổ lắm chứ bộ "

Tôi nghĩ ai cũng khổ cả thôi, mỗi người khổ một kiểu trên thân thể, có người khổ tinh thần,

nhưng không có cuộc sóng của ai là không khổ sở.

Cô bé nọ nghi ngờ tôi " em thấy chị có khổ đâu, thời gian tự do, ngày ngày có cả đống chây

báo trước mặt, vừa tao nhã vừa nhiều tiền, rảnh thì viết văn. Hơn nữa chị còn có một ông

chồng tốt, thường xuyên đưa chị đi du lịch khắp thế giới, nếu em mà được như chị thì em

hạnh phúc lắm"

Cô bé ấy nghĩ vậy cũng không có gì lạ, xung quanh tôi có rất nhiều bạn bè cảm thấy cuộc

sóng của tôi rất hoàn mỹ, có thể làm điều mình thích, không có nỗi lo tiền bạc nhưng họ

không biết nó chỉ là bề nổi mà thôi. Mặt trái của cuộc sống này là gì ? Kinh doanh châu báu

cần kiến thức chuyên môn rất cao, khi chọn hàng thì không ai có thể giúp được mình dù lạnh

dù nóng tới đâu tôi cũng phải đích thân tới nguồn cung ứng để chọn hàng, một ngày chọn tốn

bảy tám tiếng là điều quá bình thường. Lúc mới bắt đầu làm, có người cùng nghề hỏi tôi :

Nghề làm ngọc cực kì vất vả chứ không sung sướиɠ như người ta tưởng, cô có chịu nổi

không ? Lúc đó tôi nghĩ bọn họ nói quá lên, nên luôn miệng đáp có. Sau đó tôi mới biết, bọn

họ không những không nói quá mà thực tế công việc còn khổ hơn những gì họ nói cả trăm

lần, rất nhiều lần tôi suýt bỏ cuộc. Những thứ mọi người nhìn thấy, chỉ là những viên ngọc đã

được chế tác hoàn mỹ, còn tôi thì xuất hiện trước mặt họ với sườn xám, châu báu, bàn luận

kinh doanh, ung dung kiếm tiền.



Người hâm mộ công việc viết văn của tôi còn nhiều hơn nữa, bởi vì có thể xuất bản cuốn

sách thuộc về riêng mình là chuyện vinh dự biết bao, không chỉ có tiền nhuận bút mà còn có

thể nổi tiếng, ngộ nhỡ sách có bán chạy, vậy thì tôi vừa có cả danh vừa có cả lợi điều này

thực sự quá hấp dẫn.

Những độc giả thường đọc sách của tôi sẽ dễ dàng nhận ra sách của tôi sẽ dễ dàng nhận ra,

trước đây có một thời điểm một năm tôi viết được ba bốn cuốn sách, nhưng bây giờ mỗi năm

chỉ viết một cuốn. Bởi vì viết văn cần tập trung vào màn hình máy tính trong thời gian dài,

mắt vừa khô vừa đau, thị lực giảm sút, thường xuyên hoa mắt chóng mặt, nhất là eo, ngồi

nhiều khiến eo tôi đau nhức. Thấy vậy, chồng tôi đành kiểm soái thời gian sáng tác của tôi.

Nhưng những lúc nhà xuất bản yêu cầu sửa bản thảo gấp tôi vẫn sẽ thức đêm sáng tác. Có thể

nói, mọi vinh quang đều phải đánh đổi cả mồ hôi nước mắt.

Nghe tôi nói xong, cô bé nọ vẫn không đồng tình " Chị Vãn Tình ơi, em nghe nói lúc mới tốt

nghiệp chị từng làm ở những công ty lớn, vị trí công việc cũng tốt, em nào may được như

chị"

May mắn ư ? Tôi tin rằng quả thật có một phẩn nhỏ do may mắn, lúc mới tốt nghiệp đại học,

tôi không trả qua quá trình khổ nở nộp hồ sơ khắp nơi mà trúng tuyển vào một cách thuận lợi.

Khi đó tôi cũng không thấy chuyện này có gì to tát, tới lúc quản lý nhân sự nói tôi mới biết.

"Em không biết à ? Có rất nhiều người ứng tuyển vị trí của em, sau mấy vòng phỏng vấn hãy

còn những vài chục người, trúng tuyển là rất khó"

Có lần, Tổng giám Đốc trò chuyện với tôi, tôi hỏi ông ấy " Ngày trước vì sao chú lại tuyển

cháu ạ ? Lúc đó vị trí này cần có kinh nghiệm, mà cháu không hề có"

Tổng giám đốc cười ha hả, rồi cho tôi một lý do khiến người khác hoàn toàn tin phục " Ở

vòng cuối cùng còn lại ba người, hai người kia đều có kinh nghiệm làm việc, đây là điểm yếu

của cháu, nhưng cuối cùng chú vẫn chọn cháu, vì cháu tốt nghiệp ở một trường đại học danh

tiếng. Có lẽ cháu sẽ nghi Đại Học không thể hiện điều gì, nhưng ít nhất nó cũng chứng minh

hai chuyện. Thứ nhất, năng lực học tập của cháu rất tốt, còn kinh nghiệm cháu chỉ cần làm

việc vài năm là có. Thứ hai có thể thi đỗ trường đại học danh tiếng, chứng tỏ cháu học tập rất



chăm chỉ. Cháu có thể hoàn thành một cách xuất sắc việc học của mình, chứng tỏ cháu biết

thời điểm nào mình nên làm gì"

Ngày trước tôi từng oán trách chế độ thi cử, than vãn học hành cực khổ, nhưng giờ phút này,

tôi thấy mọi khổ cực đều là xứng đáng, bởi nó khiến tương lai của tôi ngày càng rộng mở.

Những người thành đạt đều phải chịu vô vàn gian khổ trên con đường của họ, có danh nhân

từng nói " Chịu khổ ít, thành tựu ít, chịu khổ nhiều, thành tựu nhiều, trước đây tôi thực sự

thấy mọi thức quá khổ sở, nhưng giờ quay đầu nhìn lại, tôi phải cảm ơn quãng thời gian ấy đã

rèn giũa tôi"

Mấy hôm trước, khi tham gia họp mặt với ban bè, m ̣ ọi người trò chuyện về khoảng thời gian

sau khi tốt nghiệp, có ngưòi ngày làm càng thấy cực khổ, nhưng có người làm ngày càng phất

lên. Tôi ngầm quan sát, những người cực khổ trước đây sống rất an nhàn còn những người

càng ngày phất lên thời kì đầu đều rất vất vã. Có người hỏi một cậu bạn tự khởi nghiệp " Khổ

như vậy, có đáng không ?" Cậu đó đáp " Đáng chứ, khởi nghiệp vốn là chuyện vất vả, nếu

khởi nghiệp dễ dàng thì ai làm chẳng được, ai cũng có thể thành công"

Một người bạn khác nói" Đời đúng là không công bằng, đám con nhà giàu con ông cháu cha

suốt ngày chơi bời đàn đúm, sống xa hoa trụy lạc, có được những thứ tốt nhất trên thế gian

nhưng chẳng cần phải nỗ lực gì hết"

Một thời gian sau, người bạn này nói với chúng tôi, bây giờ cậu ấy không ham mộ đám "con

ông cháu cha" kia nữa, gần nhà cậu ất xảy ra một bi kịch : Một cậu thiếu gia lái chiếc xe thể

thao mà cha cậu mới mua cho, nửa đêm uống say, lao xe xuống sông mà chết.

Chồng tôi có quen một vị cao tăng, có lần chúng tôi tới thăm ông ấy, chồng tôi liền kể với tôi

" Cô ấy là kiểu người nhàn cư vi bất thiện, tiền con kiếm được đủ cho cô ấy sống vui vẻ thoải

mái nhưngcô ấy cứ làm khổ chính mình, con thực sự không muốn cô ấy khổ cực như vậy"

Vị Đại Sư đó liền đáp " Thực ra thí chủ này có tuệ căn hơn con, cô ấy biết khổ trước sướиɠ

sau, đời ai cũng phải chịu một lượng khổ nhất định, giờ chịu khổ hết rồi thì sau này được

hưởng phúc, nếu con thực sự yêu cô ấy thì đừng khiến cô ấy đánh mất phúc phận của mình"

Đại Sư ơi, con rất đồng tình với ngài, khổ cực ngày còn trẻ không tính là khổ cực, khổ cực

ngày già mới tính là khổ cực
« Chương TrướcChương Tiếp »