Chương 11: Nghèo Quá Lâu Là Lỗi Của Bạn

hải sản. Giờ đang là đầu mùa hè, tìm một nơi thoáng đãng ngoài trời ăn hải sản nướng tươi

ngon, hương vị đó tuyệt hơn ăn ở nhà hàng năm sao rất nhiều.

Vừa ngồi xuống, bạn thân đã liếc mắt ra hiệu với tôi, tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy thì thấy

một đôi nam nữ đang nhỏ giọng cãi nhau.

Chàng trai nói " Anh xin em cho anh thêm một cơ hội, đừng chia tay được không ?"

Cô gái tỏ vẻ mất kiên nhẫn " Em đã cho anh rất nhiều cơ hội rồi, năm nay em đã ba mươi

tuổi, em không đợi được nữa bọn mình chia tay đi"

Chàng trai đau khổ cầu xin, thái độ rất đau thương nhưng cô gái không hề động lòng, khuôn

mặt hờ hững lạnh nhạt.

Bạn tôi vụиɠ ŧяộʍ nói với tôi " Xưa toàn thấy phụ nữ cuồng si đàn ông phụ lòng, giờ lại thấy

đàn ông níu kéo phụ nữ tuyệt tình"

Tôi ra hiệu bảo cô ấy nghe tiếp, chàng trai vẫn tiếp tục cầu xin, cô gái không hề động lòng.

Rốt cuộc chàng trai mất hết kiên nhẫn, hét lên " Rốt cuộc em có yêu anh không ? Anh chỉ xin

em cho anh một cơ hội thôi, em lại vội đi lấy chồng giàu thế ư? Nếu anh giàu thì em có làm

vậy không ? Phụ nữ bây giờ toàn người thực dụng thế à ? Vậy tình cảm của chúng ta là gì, là

gì hả !"

Các vị khách ồ ạt quay đầu nhìn cô ấy kia với ánh mắt khiển trách nhưng cô gái không chịu

yếu thế " Tôi đã biết anh nghèo ngay từ đầu, nếu ham tiền thì tôi đâu bao giờ yêu anh. Tôi

yêu anh mười năm, chúng ta cũng tốt nghiệp bảy năm rồi, trong bảy năm qua tôi cho anh bao

nhiêu cơ hội nhưng kết quả thế nào ? Bây giờ đến tiền thuê nhà chúng ta cũng sắp không trả

nổi nữa, tôi không thấy chúng ta có tương lai. Dù anh nói thế nào thì lần này tôi cũng muốn

chia tay.

Cô gái ấy nói xong thì đứng dậy đi thẳng, chàng trai kia cầm chai bia trên bàn căm phẫn đập

xuống " Tại sao ? Tại sao ? Không lẽ người nghèo thì không có quyền được yêu ?"

Những người khác bắt đầu xì xào bàn tán, tôi và cô bạn thân cũng không ngoại lệ. Tôi cứ

tưởng rằng bạn thân sẽ thông cảm cho chàng trai này nào ngờ cô ấy lại nhìn bóng lưng khuất

dần của cô gái kia " Xin chút mừng, cuối cùng cô ấy cũng có quyết định chính xác là bỏ

quách thằng cha nghèo mạt rệp này đi."

Tôi tức giận lườm cô ấy " Cậu không thông cảm cho người ta à?" Bạn tôi hừ lạnh" Thông

cảm gì chứ? Vậy để xem cũng phải là người đó như thế nào, tớ không muốn thông cảm cho

một tên nghèo mạt rệp"

Tôi cười, cốc đầu cô ấy "Tích khẩu đức đi người ơi, trên đời lúc nào chẳng có người giàu

người nghèo, đừng mắng người ta nghèo mạt rệp nữa"

Bạn thân vẫn không chịu nhường " Cậu không nghe thấy à ? Hai người họ đã tốt nghiệp bảy

năm rồi, mà đến tiền thuê nhà cũng sắp không trả nổi. Một người đàn ông chỉ cần nghiêm túc

một chút, chăm chỉ một chút, chú tâm một chút, thì trong bảy năm đã tích cóp đủ mua một

căn nhà nhỏ từ lâu rồi. Tới giờ anh ta vẫn nghèo kiết xác như vậy thì đây không còn là vấn đề



nghèo hay không nữa, mà thái độ với cuộc sống, thậm chí là vấn đề nhân phẩm, mới dẫn đến

việc bây giờ anh ta là một kẻ vô tích sự, đến bạn gái cũng rời xa anh ta. Người đáng thương

ắt có điểm đáng trách, trước đây thấy người nghèo, tớ cũng sẽ thông cảm, nhưng dần tớ nhận

ra, người ta nghèo không phải tại số, mà tại chính bản thân người đó.

Tôi không khỏi gật đầu, bạn thân nói rất có lý.

"Hầu hết người nghèo đều lấy cha mẹ, lấy xuất thân mình ra bao biện. Xuất thân của mỗi

người không giống nhau, nên điểm xuất phát của mỗi người cũng khác nhau, sự khác biệt này

tồn tại một cách khách quan. Nhưng nếu không cần cực kì giàu có, chỉ cần đủ ăn đủ mặc thì

cố gắng một chút là được thôi. Bảy năm là quá đủ để một người đàn ông đứng vững trong xã

hội, thậm chí có thành tựu nhất định. Nghèo thì phải cố gắng thay đổi hiện trạng, phải ra sức

tìm cơ hội, phải vững vàng đi từng bước. Trước ba mươi tuổi mà nghèo thì ngoài năng lực,

vấn đề còn nằm ở vận may. Nhưng sau ba mươi tuổi mà vẫn nghèo thì mọi thứ đã trở nên

nghiêm trọng. Nếu nói con người không chọn xuất thân, vậy học thức và năng lực chỉ cần cố

gắng là có thể đạt được. Nếu cứ khăng khăng đổ lỗi cho cha mẹ thì chỉ khiến người ra có

thêm một điểm xấu- vô trách nhiệm! Người cứ nghèo mãi chỉ có hai vấn đề. Chí lớn tài mọn

hoặc dày ăn mỏng làm, người như vậy thì sẽ nghèo mãi thôi."

Tôi không khỏi nhớ tới một người họ hàng, từ năm hai mươi mấy tuổi anh ta đã tuyên bố

mình phải nổi bật hơn người khác, làm rạng danh tổ tông. Cha mẹ và vợ anh ta nghe vậy thì

rất vui mừng, ai nấy đều ủng hộ anh ta. Sau đó anh ta bắt đầu kinh doanh, nửa năm sau thua

lỗ mất trắng. Anh ta nói với cha mẹ và vợ " Lần này con không gặp may, lần sau chắc chắn

con sẽ thành công" Cả nhà lại lấy hết vốn liếng ta để anh ta tiếp tục lập nghiệp, lần này lại

thua lỗ hết. Cha mẹ và vợ anh ta không chịu nổi nữa, bèn khuyên anh ta an phận làm việc,

nuôi gia đình cho tốt đi đã!

Nhưng nghe mọi người khuyên vậy, anh ta bèn kêu lên: " Con muốn làm việc lớn, kiếm nhiều

tiền, không thể đi làm công cho người ta được. Đám chủ đó là cái thá gì chứ, sau này gặp con

bọn họ cũng phải cúi đầu nịnh nọt"

Cứ vạ vật như vậy suốt năm năm, việc chẳng thành tiền cũng chẳng có, bao nhiêu của cải đều

mất hết. Nhưng anh ta không kiểm điểm bản thân, mà còn oán trách người khác không tinh

mắt nên không cho mình cơ hội. Ngoài trách móc ông trời không có mắt nên không ban tài

vận cho anh ta. Người thân lại khuyên anh ta yên phận tìm việc, đừng làm khổ mọi người,

nhưng anh ta vẫn cố chấp " Tìm việc ? Việc gì xứng với con ? Mời con làm giám đốc con

cũng chả thèm, với khả năng của con làm Chủ tịch tỉnh còn là phí đấy"

Dần dần mọi người xung quanh đều mặc xác anh ta, giờ anh ta đã hơn 50 tuổi, vẫn là loại vô

tích sự như xưa, ngày ngày than trời trách đất. Cha mẹ 80 tuổi của anh ta cũng đành cắn răng

chịu đựng, người vợ tầm tuổi anh ta mắc đủ chứng bệnh vì phải làm việc để nuôi hai đứa con.

Nhưng anh ta vẫn cho rằng tất cả là tại số gặp ai cũng chém gió tán dóc, bây giờ tới cô con

gái cũng không để ý anh ta nữa.



Quanh tôi cũng có kha khá người yêu những chàng trai nghèo, bọn họ nghĩ đây mới là tình

yêu chân thành, tình yêu không thể bị vấy bẩn bởi tiền tài được. Tình cảm hoạn nạn có nhau

thì mới lâu dài, ai nấy đều phấn đấu quên mình, định bụng cùng bạn trai tạo ra tương lai tốt

đẹp. Nhưng bây giờ nhìn lại, có mấy đôi đã chia tay đường ai nấy đi, mấy đôi khác cũng gắng

gượng yêu nhau. Còn những người có thể sống trong cảnh " một mái nhà tranh hai trái tim

vàng" thì tôi gần như không thấy.

Vì cuộc sống là hiện thực, nên tình yêu có thuần khiết tới đâu thì cuộc sống cũng cần có cơ

sở tiền tài vật chất, chúng ta có thể thõa mãn nhu cầu tinh thần bằng tình yêu nhưng sinh con,

nuôi con, mọi thứ đều không thiếu vật chất. Nhất là sau khi có xon, bản thân khổ có thể cắn

răng chịu đựng, nhưng lại luôn mong con cái có thể sống tốt hơn một chút. Cụm "tốt hơn một

chút" này phải dựa vào kinh tế, thấy con mình ăn, mặc không bằng người ta thì làm sao hạnh

phúc nổi cơ chứ ?

Nhưng nguyên nhân này cũng chưa đủ để khiến những phụ nữ đã bước vào hôn nhân muốn

ly hôn, bởi vốn dĩ họ không chọn những người đàn ông ấy vì tiền.

Phần lớn phụ nữ từng lấy đàn ông nghèo nói với tôi rằng: " Tôi chẳng hề chê anh ta nghèo,

nhưng tôi không thể chịu được anh ta không có chí tiến thủ, tôi thấy cuộc sống như vậy

không có tương lai"

Hơn nữa đàn ông không có chí tiến thủ thường rất lười, một người vừa lười trong sinh hoạt

vừa lười trong công việc, đừng mong ạn ta chăm chỉ làm việc nhà, bởi vậy lấy một người như

vậy thì chẳng khác nào hầu hạ lão phật gia.

Ngoài ra những người đàn ông này còn có một đặc điểm: Rất thích vụ vạ cho những người

phụ nữ của mình. Chỉ cần người phụ nữ tỏ ra khó chịu với anh ta, anh ta sẽ lập tức điên lên "

Sao hả ? Khinh tôi à ? Sao cô lại thầm thường vậy hả ? Giờ tôi mới biết cô lại là loại người

như thế, hám lợi, hám danh chẳng có ưu điểm gì hết"

Nếu người phụ nữ kia không chịu nổi nữa mà rời bỏ, anh ta sẽ than thở khắp nơi: "Tôi yêu cô

ấy nhiều lắm, nhưng bai nhiêu năm tình cảm cũng chẳng địch lại sự mê hoặc tiền tài, vì tôi

nghèo nên cô ấy mới bỏ tôi mà đi"

Thế là những người không hiểu rõ chuyện sẽ ra sức chỉ trích người phụ nữ, mắng cô ấy vô

tình vô nghĩa. Dù cô ấy- sau khi dâng hiến tình yêu và cả tuổi thanh xuân của mình, số vô số

ngày nghèo khổ- cũng chỉ đổi lại được những lời nhận xét bản thân ham tiền hám danh, cả vô

tình vô nghĩa.

Đàn ông nghèo nhất thời không đáng sợ, ai vừa tốt nghiệp chẳng nghèo, các cụ cũng có câu "

Đừng chê thiếu niên nghèo" đấy thôi. Mà đáng sợ nhất là loại đàn ông có tính cách và tư duy

bần cùng.

Một người đàn ông luôn tỏ ra tôn sùng tình yêu nói rằng thiếu bạn thì anh ta sẽ không sống

nổi, nhưng lại không chịu cố gắng vươn lên để bạn có một tương lai tốt đẹp hơn, vậy bạn bỏ

quách anh ta đi cho xong!