Chương 6: Đêm Gió Lạnh, Âm Hồn Đòi Mạng

Phong Nguyên sơn.

Sườn núi, trong đạo quan cũ.

Đạo sĩ trẻ ngồi xếp bằng, hô hấp thổ nạp.

Nửa ngày sau, hắn mở to mắt, thở ra một hơi, thở dài: "Không cách nào kiếm tiền nhanh bằng cách đi ăn cướp nhỉ. . ."

Tu luyện một đêm, chân khí tăng trưởng tiến bộ một tia.

Mà trảm yêu trừ ma, chân khí tăng trưởng nửa năm trong nháy mắt.

So sánh tỉ mỉ, không chỉ chênh lệch gấp trăm lần!

Đúng lúc này, bên ngoài miếu hoang, gấu đen cao hai, ba thước hấp tấp chạy vào.

"Bảo Thọ đạo trưởng, tiểu nhân đã tìm được rồi, thành đông có một nhà cưới cô vợ trẻ, ba năm không sinh con, gần đây cầu thần bái Phật, hoài nghi là phong thủy mộ tổ không tốt dẫn đến nghề nợ quấn thân.”

Thú nhỏ hưng phấn nói ra: "Lần này bọn hắn tìm thầy phong thủy cho năm mươi lượng bạc đấy." Thần sắc Bảo Thọ đạo trưởng đạm mạc, hừ một tiếng, nói ra: "Bần đạo thiện xem dương trạch, mà chỉ hơi biết phương diện mộ âm trạch, cũng không tinh thông."

Thú nhỏ vội vàng nói: "Ngài không biết phong thuỷ, nhưng có thể giúp nữ nhân nhà này sinh con mà."

Bảo Thọ đạo trưởng nghe vậy, không khỏi khẽ giật mình, gật đầu nói ra: "Như vậy thì có thể thực hiện."

Mặc dù hắn chỉ hơi biết phong thuỷ chi thuật, nhưng rất có tạo nghệ với y học chi đạo, có thể làm thử.

Nhưng sau một khắc, Bảo Thọ đạo trưởng kịp phản ứng, ngay lập tức đưa tay gõ, gõ đầu gấu nhỏ vang lên một âm thanh ba.

"Bần đạo bảo ngươi đi tìm yêu ma quỷ quái trên Liệp Sát bảng, ngươi tìm việc gì đây?"

Bảo Thọ đạo trưởng tức giận nói: "Cũng nói với ngươi, chúng ta phải làm đại sự, những việt mua bán nhỏ trong quá khứ đã không lọt mắt, bây giờ những yêu ma trên Liệp Sát bảng mới là mua bán lớn! Ngươi biết rõ chưa, nếu chém chết một tên thì có thể kiếm được nhiều hơn so với nửa năm qua chúng ta kiếm!"

Thú nhỏ ôm đầu ủy khuất, thấp giọng nói: "Tìm một vòng lớn rồi, không tìm được người có dáng dấp giống trên đó, chúng ta không tìm ra mua bán lớn, cũng không thể ngồi không không khai trương, nên ta mới nghĩ đến tìm một chút mua bán nhỏ để duy trì sinh hoạt, cũng có thể kiếm chút tiền, tích lũy hai khối đất."

Bảo Thọ đạo trưởng bỗng đưa tay, kéo tai gấu, xách tới trước mặt, hung ác nói: "Nếu ngươi còn có ánh mắt nhỏ bé như vậy, lát nữa bần đạo sẽ đi quan phủ đem tên Hùng Yêu ngươi này báo lên, chờ ngươi bị Liệp Sát bảng thu nhận sử dụng thì bần đạo sẽ mang ngươi đi đổi lấy ban thưởng của Liệp Yêu phủ!"

Gấu nhỏ bị dọa đến run lẩy bẩy, nói: "Bảo Thọ đạo trưởng, chúng ta nghèo gấp cũng không thể bán gấu nhà mình nha, tiểu nhân lại đi ra ngoài, lại đi tìm kiếm . . ."

Bảo Thọ đạo trưởng đưa tay xuống, thả con gấu nhỏ non xuống mặt đất, nói: "Không cần tìm kiếm."

Gấu nhỏ run giọng nói: "Ngài đã quyết định bán gấu đổi tiền rồi? Gấu nhỏ không cầu gì khác, sau này xây xong nhà xí đạo quan, có thể lưu tiêu kí của gấu lên đó hay không, cũng coi như cho hậu nhân biết rõ, gấu đã từng góp sức cho đạo quan chúng ta. . ."

Đông một tiếng!

Gấu nhỏ che lấy đầu.

"Ngu xuẩn! Ra ngoài cửa hóng gió đi!"

Bảo Thọ đạo trưởng đá nó một cước.

Gấu nhỏ cuộn tròn lăn đến cửa ra vào.

Nó chống thân thể lên, hai tay bám lấy cửa, ló đầu ra ngoài, cái mũi ngắn khẽ ngửi, lập tức co rụt nhãn thần lại.

Sau đó nó cuốn lên thân thể, cuộn tròn lăn trở về.

"Bảo Thọ đạo trưởng, có chuyện rồi."

"Chuyện gì?"

"Gió đêm có hàn ý, có âm tà khí, còn có mùi máu tươi."

"Cho nên có đầu mối của yêu ma trên Liệp Sát bảng sao?"



Thần thái Bảo Thọ đạo trưởng sáng láng, nói ra: "Xưa trong Đại Hạ không có yêu ma, bần đạo có đồ long thuật, không có chỗ để dùng, đành phải dựa vào ngươi để hù dọa người, hiện tại nên để ngươi biết được phong thái trảm yêu trừ ma chân chính của bần đạo rồi!"

Hắn nhấc lên thú nhỏ, đặt ở đầu vai, tay trái nhấc phất trần lên, vác pháp kiếm, đi ra ngoài cửa.

m phong quét, hàn ý tận xương.

Trong gió có mùi máu tươi, lại nồng đậm mười phần, mang theo sát khí.

Nếu như là người thường, ở chỗ này cho gió thổi một lát thì sẽ bị bệnh nặng một trận.

Hắn không dừng bước, tiếp tục tiến lên.

Đi qua ba, năm trăm bước.

Mùi máu tươi càng nồng đậm thêm.

Cỏ xanh nhọn, nhánh cây nhẹ, treo một ít giọt máu.

Trên mặt đất có chân cụt tay đứt, nội tạng khắp nơi, giống như luyện ngục.

". . ."

Bảo Thọ đạo trưởng chau mày.

Gấu nhỏ trên vai thấp giọng nói ra: "Chết ba người, giống như là bị dã thú xé nát."

Bảo Thọ đạo trưởng nhìn xem áo vụn bên cạnh thịt nát, nói ra: "Đều là lao dịch trong Kim Dương huyện nha."

Vừa dứt tiếng, thì nghe được trong rừng cây có âm phong gào thét.

Gió thổi cỏ lay, ngọn cây chập chờn, rì rào rung động.

Thần sắc Bảo Thọ đạo trưởng hơi ngưng lại.

Thú nhỏ trên vai phát run rung động rung động.

"Bảo Thọ đạo trưởng, có quỷ. . ."

Hùng Yêu sợ hãi kêu lên, dọa đến lông tóc dựng đứng, nắm thật chặt đầu vai Bảo Thọ đạo trưởng, không dám buông tay.

Chỗ u ám phía trước xuất hiện ba thân ảnh, mặc quần áo lao dịch Kim Dương huyện nha, nhãn thần ngốc trệ, khí tức âm lãnh.

Bọn hắn không đến đây tra án.

Bọn hắn chính là người chết của vụ án.

Nhục thân đã thành thịt nát một chỗ.

Hồn phách lại thành quỷ vật hại người.

"Đạo trưởng, còn nhận ra nhóm chúng ta không?"

Đúng lúc này, đương đầu bộ khoái, trầm thấp mở miệng.

Lông mi Bảo Thọ đạo trưởng giương lên, nói ra: "Lúc trước bần đạo đi huyện nha nộp đầu người, các ngươi ở đó, còn cùng vị Vũ bộ đầu kia rút đao ra."

Người này bỗng nhiên âm hiểm cười, âm thanh còn có chút tự giễu, nói ra: "Cảm phiền đạo trưởng còn nhớ rõ nhóm chúng ta."

Bảo Thọ đạo trưởng trầm mặc một cái, nói ra: "Vì bần đạo mà các ngươi chết?"

m Quỷ cúi đầu, chậm rãi nói ra: "Vũ bộ đầu đi Quảng Sơn vực đưa tin nên trốn được một kiếp, chúng ta vì đạo trưởng mà tai bay vạ gió, chết thảm trong núi rừng."

Hắn tay giơ lên, da thịt trên tay bỗng nhiên tróc ra, biến thành bạch cốt.

Hắn ngẩng đầu lên, huyết nhục trên mặt tróc ra tầng tầng, biến thành huyết sắc khô lâu.



Hắn lành lạnh cười một tiếng, răng nanh sắc nhọn.

"Vậy nên đạo trưởng bồi chúng ta đi Hoàng Tuyền Lộ một chuyến đi."

Thân hình hắn bỗng lóe lên, hóa thành âm phong.

Mà hai thân ảnh phía sau hắn cũng hóa thành âm phong.

Hắc dạ u ám, âm phong gào thét, thê lương lành lạnh.

Cỏ xanh lắc lư, nhánh cây chập chờn.

"Cứu mạng. . ."

Gấu nhỏ hô lên.

m phong xung quanh càng rét lạnh, cũng có vẻ càng âm lệ thêm.

Sau đó thấy được thần sắc Bảo Thọ đạo trưởng đạm mạc, phất trần quét qua.

Gió ngừng âm tắt!

Tất cả bình tĩnh lại!

Ba đạo âm phong, đều tiêu tán.

Lực lượng vô hình, dung nhập vào Hỗn Độn Châu trong mi tâm.

Trong chớp mắt Hỗn Độn Châu trả lại lực lượng, tăng lên một chút đạo hạnh.

Ước chừng. . . Giống như là thành quả tu luyện nửa tháng của hắn.

"Ba đạo quỷ hồn, mỗi một đạo cũng ẩn chứa một chút pháp lực, tương đương với thành quả tu luyện năm ngày của ta."

Thần sắc Bảo Thọ đạo trưởng nghiêm nghị, trầm ngâm nói: "Bọn hắn chết đi không quá một canh giờ, làm sao lại biến thành Lệ Quỷ nhanh như vậy? Mà lại trong những quỷ vật mới sinh, đạo hạnh bọn hắn không tính là thấp."

Quỷ mới chết, như ánh nến trong gió, ảm đạm vô quang, tại sao lại có đạo hạnh?

Bọn hắn nói là vì mình mà chết.

Cho nên cũng là vì tới tìm mình.

Như vậy đến tột cùng là ai đứng sau bọn hắn?

Nghĩ như vậy, trong lòng Bảo Thọ đạo trưởng hơi động, lật ra Liệp Sát sách của Cửu Tiêu Tiên tông, lật đến trang 132.

Trang này, không phải vẽ người, mà vẽ một đầu mãnh hổ!

Tính danh: Mạnh Sơn Quân!

Thân phận: Mãnh hổ hóa yêu, bái nhập dưới trướng trưởng lão Viên Khiếu Chu của Thôn Âm Sơn, xếp hạng thứ tư.

Tu vi: Luyện Khí cảnh, đỉnh phong.

Thiên phú: Ăn thịt người huyết nhục, luyện hồn phách người, khiến cho hóa thành trành quỷ, tùy ý đem ra sử dụng.

Sự tích: Mãnh hổ khai linh, hóa thành đại yêu, làm hại trăm năm, động một tí đồ diệt thôn xóm, về sau bị trưởng lão Viên Khiếu Chu của Thôn Âm Sơn hàng phục, đi theo

Viên Khiếu Chu tiến vào đất Đại Hạ quốc, động cơ không rõ, hành tung không rõ.

"Mạnh Sơn Quân?"

Trong lòng Bảo Thọ đạo trưởng hơi động, lấy ra Liệp Sát sách, lật đến trang thứ mười chín.