Chương 5: Mạnh Lên Từ Xây Đạo Quan Bắt Đầu

Cho nên Bảo Thọ đạo trưởng đặc biệt nhờ Vương Sơn cần phải mời người này đến, làm chủ xây dựng đạo quan.

"Hắn tự cho mình là cao minh, không chịu đến đây."

Vương Sơn nghe vậy, cảm thấy bất đắc dĩ, lắc đầu nói.

"Kiêu ngạo như thế sao?" Bảo Thọ đạo trưởng cười nói ra: "Theo tiểu đạo biết, bây giờ Trịnh Nguyên nghèo rớt mùng tơi, nhà chỉ có bốn bức tường, bây giờ có công việc để cho hắn làm, hắn còn không muốn làm, lấy gì nuôi gia đình sống qua ngày?"

"Hắn nghèo khó, là có duyên cớ." Vương Sơn hít một tiếng, nói ra: "Những năm gần đây hắn ỷ vào thân phận mình, không muốn hạ thấp người, rất nhiều người mời hắn xây nhà tạo miếu đều bị hắn cự tuyệt thẳng, nhưng cũng bởi vì vậy mà mười sáu năm hắn ăn không ngồi rồi, nhà ngày càng nghèo."

"Không phải gần đây hắn còn có cái quy củ sao?" Bảo Thọ thản nhiên nói.

"Trịnh Nguyên mười sáu năm này có vào không có ra, ăn không ngồi rồi, đã ăn hết vốn liếng mới định ra cái quy củ, nhưng tất cả mọi người đều coi hắn là người điên." Vương Sơn nói.

"Ngươi nói cụ thể ra xem." Bảo Thọ nhiều hứng thú nói.

"Trịnh Nguyên từng nói, năm đó hắn chủ trì xây dựng phủ của vực chưởng Quảng Sơn vực, sau một năm ba tháng đã xây xong, thù lao cộng với bổng lộc khen thưởng tất cả được 927 lượng bạc." Vương Sơn nói ra: "Cho nên muốn mời hắn rời núi phải ra tiền không được thấp hơn 927 lượng."

"927 lượng?" Lông mày Bảo Thọ đạo trưởng lông mày, cái giá cả này là cực cao.

"Ngươi nói đây không phải là điên rồ sao?" Vương Sơn lắc đầu thở dài nói: "Năm đó hắn xây dựng chính là phủ của vực chưởng Quảng Sơn vực, nhà ai xây dựng phủ mà có thể đánh đồng với phủ của vực chưởng? Huống hồ mà nói, hắn chỉ là một tên dân đen, không quan không chức, xưa đâu bằng nay, coi như Quảng Sơn vực muốn xây dựng lại phủ cũng không cần hắn."

"Ngươi thay tiểu đạo chuyển cho hắn một tiếng, nói tiểu đạo đáp ứng hắn." Bảo Thọ đạo trưởng bỗng nhiên đáp.

"Cái gì?" Vương Sơn không khỏi khẽ giật mình, khó có thể tin.

"Ngươi không có nghe lầm."

Bảo Thọ đạo trưởng nhàn nhạt nói ra: "Nhưng có một lí do là hắn xây dựng phủ của vực chưởng Quảng Sơn vực cần phải có sự hài lòng của vực chưởng đại nhân mới hoàn thành được! Mà hắn xây dựng Thanh Vân đạo quan cũng phải để cho quan chủ như ta hài lòng mới tính là hoàn thành! Nếu như hắn không xây được đúng như ý của ta thì

927 lượng này đều sẽ phải trả lại!"

Sau khi nói xong, Bảo Thọ đạo trưởng đem một xấp giấy đưa tới, nói ra: "Ngươi đem cái này cho Trịnh Nguyên, hỏi xem hắn có dám nhận dám hay không!"

——

Quảng Sơn vực, Phong huyện.



Đây là một tòa tiểu viện, chỗ này không lớn, không có tinh tế điêu khắc, không có điêu lan ngọc thế, lại có vẻ đơn giản mộc mạc, có một loại khác mỹ quan.

"Bảo Thọ đạo trưởng đáp ứng, nhưng nếu ngươi không thể làm cho hắn hài lòng, 927 lượng này hắn đều lấy lại hết."

"Khẩu khí thật lớn!"

Năm sáu mươi lão nhân, bỗng nhiên hừ một tiếng, lập tức phất tay áo, có chút bất mãn.

"Năm đó lão phu chủ trì xây dựng phủ của vực chưởng, đến hiện nay vực chưởng còn không tìm ra một sai sót, hắn chỉ là một tên đạo sĩ hương dã, tầm mắt của hắn còn có thể cao hơn so với vực chưởng đại nhân sao?"

"Vương Sơn, ngươi chuyển cáo hắn, đạo quan mà lão phu xây dựng ra nếu không làm hắn hài lòng, có thể nói ra sai sót cụ thể thì đừng nói 927 lượng, ngay cả đầu của lão phu cũng có thể đưa cho hắn!"

"Đạo sĩ đã ra được giá tiền, lão phu sẽ để hắn nhìn xem, cái gì là thợ thủ công công bộ chân chính!"

Trịnh Nguyên có chút vuốt râu, thản nhiên nói: "Ngươi nói với hắn chọn tốt ngày, đến lúc đó triệu tập thợ thủ công bắt đầu khởi công!"

Vương Sơn ứng một tiếng tốt rồi quay người rời đi.

Trịnh Nguyên tiện tay lấy ra một xấp trang giấy trên bàn.

Đây là Vương Sơn mang tới, nói thủ bút của đạo sĩ kia.

Đã từng làm quan viên công bộ, hắn có chút xem thường những thợ hồ chợ búa, cũng không cho rằng bản thảo của đạo sĩ hoang dã có bao nhiêu sự tinh tế.

Nhưng hắn đã tiếp chuyện này rồi cũng phải cẩn thận hiểu một phen.

Nhưng mà sau khi hắn chỉ nhìn lướt qua bản vẽ thì ngây dại ra.

"Cái này. . ."

Trịnh Nguyên nhìn thật cẩn thận, sau đó có chút kinh dị.

Tay hắn rung động, một tấm lại một tấm, đọc đi đọc lại.

Bản thảo hội họa quá tinh tế, đánh dấu tinh tế, cụ thể đến từng viên ngói viên gạch, cụ thể đến một phân một hào.

Toàn bộ đạo quan chiếm diện tích rất rộng, cấu kết bắt đầu có khí thế rộng rãi, có vẻ Đường Hoàng đại khí.



Đạo quan đạo sĩ muốn kiến tạo, vô luận là quy mô, khí thế, phong cách cách đều cao minh hơn phủ của vực chưởng Quảng Sơn vực.

"Đạo sĩ này . . Muốn xây tiên cung hay sao?"

Trịnh Nguyên nhớ tới một phen cuồng ngôn lúc trước của mình, vậy mà ẩn ẩn có chút thấp thỏm.

Đạo sĩ có lòng dạ cao như thế, tầm mắt bất phàm như vậy, mình thật có thể làm hắn hài lòng không?

Nhung trong nháy mắt, trong lòng Trịnh Nguyên không khỏi dâng lên một cỗ hào khí.

Không phải Phượng Hoàng Ngô Đồng không dừng!

Mười sáu năm qua, hắn chưa từng xây dựng cho người khác, bị coi là sa sút tinh thần nên tự phế, nhưng trên thực tế hắn có tài cao chí lớn, coi nhẹ xây dựng những ngôi nhà bùn nhà ngói tầm thường!

Mười sáu năm, tâm tư cả nhà cũng nghiên cứu kiến trúc chi đạo, chưa dừng lại một ngày, chưa hề hoang phế tài sáng tạo, không phải là vì sinh thời mà là vì muốn xây ra một tòa kiến trúc huy hoàng, để cho những người trong công bộ cũ lau mắt mà nhìn sao?

"Đây chính là cây ngô đồng mà lão phu đợi mười sáu năm qua!"

Nhãn thần Trịnh Nguyên chiếu sáng rạng rỡ, trong lòng sục sôi, "Dù là cái gốc cây ngô đồng này còn cao hơn so với trong tưởng tượng, lão phu cũng muốn trèo lên trên!"

——

Cùng lúc đó.

Bên ngoài Phong Nguyên sơn ba mươi dặm.

Trong rừng lướt qua một thân ảnh to lớn, nhấc lên cuồng phong.

"Đại gia chớ ăn nhóm chúng ta, tiểu đạo sĩ kia là người của Bạch Hồng quan, ở ngay trên Phong Nguyên sơn đằng trước."

Bỗng nhiên có cái âm thanh, rung động rung động phát run.

Mà trên tay hắn, cầm theo một thanh đao gãy.

Miệng hổ của hắn đã vỡ, gắt gao nắm lấy chuôi đao, không dám buông ra.

Hắn cũng không phải anh dũng không sợ, mà cảm thấy nắm lấy chuôi đao này như là nắm lấy một cây cỏ cứu mạng cuối cùng, nó trấn an sự sợ hãi run rẩy trong lòng.