Chương 10: Bảo Thọ Đạo Trưởng Lại Thiếu Tiền!

Lúc chạng vạng tối.

Dương Văn Ly đưa ra một phần Liệp Yêu bảng mới.

Tay Bảo Thọ đạo trưởng cầm Liệp Yêu bảng đi tìm khắp nơi ở Kim Dương huyện nhưng không thấy tung tích của yêu ma.

Là một tên chân truyền chính thống Đạo Môn, Bảo Thọ đạo trưởng đã coi thường cách dùng gấu nhỏ để vơ vét của cải.

Thế là hắn thất vọng cầm Liệp Yêu bảng rời đi Kim Dương huyện

Trước khi trở lại Phong Nguyên sơn hắn lượn một vòng, sau khi xem hàng mười ba nhà thì không mua thứ gì!

Hôm sau, sáng sớm, trên Phong Nguyên sơn.

Bảo Thọ đạo trưởng tu hành xong xuôi, duỗi cơ thể ra, ánh mắt rạng rỡ.

Sau khi trải qua một đêm tu hành chân khí lại tăng một tia.

Tiến độ tu hành chậm rãi như vậy khiến Bảo Thọ đạo trưởng kiên định hơn việc trảm yêu trừ ma, thay trời hành đạo, giúp đỡ chính nghĩa.

Nhìn lên mặt trời mới mọc, hắn chắp hai tay sau lưng, nhìn ra xa phương xa, rơi vào trong suy nghĩ.

Gấu nhỏ mở ra đôi mắt mông lung vẫn buồn ngủ, đột nhiên cảm giác được trên người Bảo Thọ đạo trưởng dâng lên một cỗ chính nghĩa mãnh liệt vô cùng.

Không hổ là chưởng giáo chân nhân Đạo Tiên môn!

Bình minh dâng lên, ánh sáng chiếu rọi.

Vương Sơn đi tới Bạch Hồng quan.

Nhưng lần này không chỉ một mình hắn tới mà còn mang theo một lão già sáu mươi đầu tóc trắng xám.

Đây chính là Trịnh Nguyên, người đã từng có tài ở trong cung, nhưng sau đó đã bị giáng chức đuổi về, bị sa sút tinh thần tự phế, phí thời gian mười sáu năm.

"Bảo Thọ đạo trưởng, trẻ tuổi hơn nhiều so với tưởng tượng của lão phu."

Trịnh Nguyên hơi kinh ngạc, nói ra: "Chỉ bằng vào bản vẽ của ngươi thì thợ thủ công bình thường không thể so sánh được với ngươi, lão phu thấy nếu ngươi có tâm, nhận được dẫn tiến, chưa chắc không thể tiến vào công bộ, được triều đình vun trồng, tương lai không thể lường trước."

Hắn vốn cho rằng người vẽ ra xấp bản vẽ kia là một đạo nhân có kinh nghiệm phong phú, tinh thông xây dựng, không ngờ tới lại là người trẻ như vậy, nói câu không dễ nghe đó chính là tiểu đạo sĩ miệng còn hôi sữa.

Bảo Thọ đạo trưởng cười, nói ra: "Chuyện quan trường, cũng không phải tinh thông kỹ nghệ là có thể bình bộ thanh vân, tiểu đạo là người tu hành, không cầu quan to hiển quý, chỉ muốn xây dựng chỗ nương thân này, an tâm cầu tiên vấn đạo."

Trịnh Nguyên hình như có tự giễu, lại nói ra: "Lão phu thấy chỗ nương thân này của tiểu đạo trưởng tốt như tiên cung tổ rồng rồi."

Bảo Thọ đạo trưởng nghe vậy, cũng không trả lời, mà hỏi: "Trịnh lão có chắc chắn xây dựng được Bạch Hồng quan này của ta hay không?"

Trịnh Nguyên nghe được một tiếng kính xưng "Trịnh lão" như vậy thần sắc hơi chậm, nhưng mà tiếp đó nghiêm nghị nói: "Bạch Hồng quan Đạo trưởng muốn xây dựng có sự không tương đồng rất lớn với đạo quan trước mắt, nói về quy mô hùng vĩ, nói về chi tiết tinh vi, thì nó cao hơn phủ của vực chủ Quảng Sơn vực."

Thần sắc Bảo Thọ đạo trưởng như thường, trên mặt mang theo ý cười.

Mà Vương Sơn ở một bên nghe được thì lộ ra thần sắc mờ mịt.

Trịnh Nguyên quan sát hai bên, ánh mắt nhìn về phần trên Phong Nguyên sơn.

"Nếu như xây dựng đạo quan theo đánh dấu trên bản vẽ của ngươi thì hao phí món tiền rất khổng lồ."

"Mà trên bản vẽ của ngươi muốn xây dựa lưng vào núi, độ khó càng tăng lên gấp bội."

"Nào là vận chuyển vật liệu, nào là lấy nước lên núi, cần hao phí sức người vật lực rất lớn."

"Tính từ những thứ đó ra thì để làm được cần một món tiền khổng lồ."

"Xem như thủ phủ Quảng Sơn vực muốn lấy ra một khoản tiền tài như vậy chỉ sợ cũng phải thương cân động cốt."



Trịnh Nguyên nhìn về phía Bảo Thọ đạo trưởng, hỏi: "Nghe nói xưa nay Bạch Hồng quan nghèo khó, có thể lấy ra số tiền tài kia được sao?"

Bảo Thọ đạo trưởng chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nói ra: "Ngươi không cần lo lắng phương diện tiền tài, tiền công ba ngày kết một lần, tuyệt không khất nợ, nếu như không đủ tiền thì các ngươi ngừng xây là được!"

Phía sau, gấu nhỏ đang ở trên cây, nó nghe được lời này có chút đau lòng.

Xây đạo quan ở trên núi thế mà còn phải thêm tiền?

Lúc nó đau trong lòng, lại chợt phát hiện tay Bảo Thọ đạo trưởng để ở sau lưng đã nắm chặt đến không còn chút huyết sắc nào.

". . ."

Trịnh Nguyên thấy hắn tự tin như thế thì trong lòng thở phào một cái, lại nghiêm mặt nói: "Bảo Thọ đạo trưởng, độ khó của đạo quan ngươi muốn xây dựng còn khó hơn phủ của chưởng vực, mà thợ thủ công ngươi đưa tới đều là thợ hồ bình thường, không ở cùng cấp bậc với thợ thủ công thuộc công bộ của triều đình, muốn xây thành đạo quan rộng lớn như thế, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản."

Âm thanh hắn rơi xuống, lại hít sâu, nói ra: "Lão phu chỉ có thể tốn nhiều tinh lực tự mình giám sát, tiến hành dạy bảo, không để bọn hắn làm sai, nhưng độ khó xây dựng rất cao, mà lại càng tốn thời gian."

Bảo Thọ đạo trưởng nghe vậy, cười một tiếng, nói ra: "Trịnh lão đã có nắm chắc như vậy thì theo ta lên núi, tuyển định vị trí."

Sau đó ba người leo lên núi, cho đến lúc hoàng hôn mới đi xuống núi.

Xuống đến chân núi, Trịnh Nguyên đã mở miệng, nói rõ trong lòng của hắn đã có phương hướng lớn, chỉ đợi tối nay suy tính lại lần nữa, bất kì lúc nào cũng có thể khởi công.

Sau đó lại nghe hắn nói ra: "Đạo trưởng là Huyền Môn chi sĩ, có thể chọn ngày lành tháng tốt hay không?"

Bảo Thọ đạo trưởng cười ha ha một tiếng, nói ra: "Thường nói, chọn ngày không bằng đυ.ng ngày, bần đạo bấm tay tính toán, ngày hoàng đạo là ngay ngày mai, không kiêng kị gì, có thể khởi công."

Lời này vừa ra thì không chỉ là Trịnh Nguyên mà cả Vương Sơn cũng có chút kinh ngạc.

Nhưng là phàm phu tục tử, bọn hắn cũng không nhiều lời.

Theo đạo lý mà nói, Bảo Thọ đạo trưởng là Huyền Môn vũ sĩ, chắc hẳn biết rõ cái này, đoán chừng trong lòng đã có ý nghĩ từ lâu.

Mà sau khi hai người cáo từ rời đi.

Thì thấy một con gấu đen nhảy xuống từ trên cây, nhảy cà tưng tới, chỉ là có vẻ rất phiền muộn.

Một khi khởi công thì phải tiêu tiền.

Tiền thưởng lấy về từ quan phủ để còn chưa nóng túi đây.

Nghĩ như vậy, gấu nhỏ càng thêm sa sút.

"Đi kiếm tiền."

Bảo Thọ đạo trưởng nói như vậy, thở sâu, lật tay móc ra bản . . Liệp Yêu bảng!

Liệp Sát bảng kì này có hai trăm chín mươi bảy tên yêu ma.

Liệp Sát bảng kì trước có ba trăm hai mươi ba tên yêu ma.

Liệp Sát bảng thiếu đi hai mươi sáu tên yêu ma so với tháng trước.

Nhưng căn cứ Dương Văn Ly nói, tháng trước yêu ma bị gϊếŧ trong Đại Hạ không chỉ hai là mươi sáu tên, mà là một trăm bảy mươi sáu tên.

Bởi vì trong tháng này, lại có đông đảo yêu ma chui vào Đại Hạ từ biên giới, vượt qua phong tỏa của Liệp Yêu phủ.

Phần lớn trong đó bị gϊếŧ, có một bộ phận thì ẩn nấp ở trong Đại Hạ quốc, chẳng biết đi đâu, từ đó được xếp vào Liệp Sát bảng.

"Đêm qua bảo ngươi nhớ rõ những gia hỏa trên Liệp Sát bảng này, nhớ rõ ràng chưa?"

"Nhớ rõ ràng." Gấu nhỏ tiếng trầm nói.

"Ngân lượng cần để xây dựng đạo quan cao hơn trăm lần so với dự định trước kia." Bảo Thọ đạo trưởng nói ra: "Lần này chúng ta định một cái mục tiêu nhỏ, trong vòng một tháng phải chém gϊếŧ mười tên yêu ma Luyện Khí cảnh."

"Cao hơn hơn trăm lần? Mấy tên ** lừa đảo, phát điên như thế?" Gấu nhỏ kinh hô một tiếng.



"Không phải bọn hắn phát điên mà là bần đạo lựa chọn đạo quan xa xỉ nhất."

Bảo Thọ đạo trưởng thở dài một tiếng.

Trước kia không kiếm tiền được, chỉ có thể dựa vào gấu nhỏ, rêu rao. . . Gặp phải chuyện bất bình, xuất phát từ lòng căm phẫn, trừng ác dương thiện.

Trước kia hắn cân nhắc, bản vẽ đạo quan phiên bản đơn giản hóa.

Chỉ cần dùng vật liệu đơn giản nhất, lấy kiểu dáng đơn giản, căn cứ trận pháp bố trí thì có thể xây dựng thành, ước chừng hao phí mấy ngàn lượng bạc.

Nhưng từ khi phát hiện nguồn gốc kiếm tiền là Liệp Sát bảng, hắn đem đạo quan trên bản vẽ thăng cấp đến cấp độ cao nhất mà hắn nhận biết.

Không chỉ là mở rộng quy mô tất cả, mà lầu các đình đài, pho tượng cung điện, đều theo trận pháp bố trí, điêu lan ngọc thế, to lớn hùng vĩ.

Thế nhưng là từ đó có một cái tệ nạn lớn!

Thiếu tiền!

Thiếu rất rất nhiều tiền!

Hiện nay Bảo Thọ đạo trưởng cực độ thiếu tiền vạn phần!

Thế là ánh mắt hắn đỏ bừng nhìn Liệp Sát bảng.

Đó là vô số ngân lượng của hắn ở bên ngoài!

Đó cũng là trăm ngàn năm tu vi của hắn ở bên ngoài!

Còn có đủ loại đạo thuật thần thông của hắn bị thất lạc ở bên ngoài!

Ngay lúc đó.

Lục Nguyên huyện.

Giữa núi rừng.

Ầm vang một tiếng thật lớn!

Thấy một con quái vật khổng lồ, từ một chỗ khác ở núi đánh tới.

Đây là một con mãnh hổ to lớn, rơi xuống mặt đất làm núi rừng chấn động.

"Mạnh Sơn Quân, ngươi đi bên ngoài ăn phải thiệt thòi, không đi tìm sư tôn ngươi mà tới đây tìm ta làm gì?"

Trong rừng đi ra một nam tử mặc hắc bào, vẻ ngoài như thanh niên, thần sắc lãnh nghị.

Mãnh hổ quỳ trên đất, miệng nói tiếng người, nói: "Sư thúc, gia sư đi Uyên Hà, làm một cuộc giao dịch với Xích Huyền Giao Long, bằng lòng trợ giúp nó thoát khỏi khốn cảnh bị Liệp Yêu phủ vây gϊếŧ, bây giờ hắn chưa trở về, đành phải đến tìm sư thúc nhờ báo thù cho đệ tử."

Nam tử mặc hắc bào nhìn phần đuôi nó, lãnh đạm nói: "Gần đây ngươi làm việc cẩn thận, thích nhất ẩn vào chỗ tối sử dụng Trành Quỷ thăm dò, tại sao bị cắt mất đuôi?"

Mãnh hổ trầm giọng nói: "Một lời khó nói hết."

Nó bỗng nhiên nhấc trảo quét qua.

Ném ra một cái túi vải.

Nam tử mặc hắc bào vung tay lên.

Túi vải vỡ vụn, rơi ra một cái đuôi hổ tráng kiện.

"Kiếm khí Kuyện Thần cảnh?"

Hắc bào nam tử trầm ngâm nói: "Ngươi muốn ta căn cứ vào đây để chém gϊếŧ đối phương?"