Đại Hạ vương triều, Quảng Sơn vực, Kim Dương huyện.
Ở phía nam thành, nơi ở mới của Lưu viên ngoại có yêu ma quậy quá.
Dù là giữa ban ngày đi qua nhà mới của Lưu gia vẫn cảm giác âm u lạnh lẽo.
Mặc dù từ trước đến nay không ảnh hưởng đến mạng người nhưng chuyện tà ma làm cho mọi người sợ hãi trong lòng. Nhà Lưu viên ngoại vẫn ở tại chỗ đó, không dám rời đi.
Việc này đã gây huyên náo xôn xao, Lưu viên ngoại phải dùng một số tiền lớn để mời một vị đạo nhân trẻ đến nhà.
"Đạo trưởng, nghe nói đồ vật kia rất tà tính, người có nắm chắc không?"
Lưu viên ngoại thấy đạo sĩ trẻ này thì trong lòng có chút không tin tưởng.
Khuôn mặt đạo sĩ trẻ khá tuấn tú, khí chất thoát tục, tay cầm phất trần, vác pháp kiếm.
Mặc dù đạo bào trên người có vẻ cũ nhưng tóc mái tóc đen tung bay hiện ra một vẻ đặc biệt tiêu sái.
Đạo nhân trẻ nghe được Lưu viên ngoại nói thế thì mở miệng cười một tiếng, lên tiếng nói:
" Tiểu đạo tu hành đến nay hàng yêu trừ ma vô số, chém qua đại yêu, diệt qua Quỷ Vương, lên trời xem Tiên phủ, xuống biển xem Long Cung, chỉ là tà ma mà thôi, không đáng nhắc tới trong mắt tiểu đạo!"
Giọng hắn bình thản, không kiêu ngạo, không đắc ý, như đang kể lại một chuyện bình thường.
Lưu viên ngoại thấy khí độ của hắn như thế thì trong lòng chấn động, càng lo lắng thêm, liên tục gật đầu nói:
" Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt."
Đạo sĩ trẻ tuổi bỏ phất trần xuống, làm đủ tư thái.
"Đạo trưởng, tòa nhà đằng trước chính là của ta, chỉ cần ngươi có thể trừ tà ma, Lưu mỗ sẽ dâng lên một trăm lượng bạc!"
"Tiền tài là vật ngoài thân"
Đạo nhân trẻ khẽ cười, bổ sung nói:
"Chờ tiểu đạo diệt cái tà ma này, viên ngoại cho bao nhiêu cũng được"
Hắn đi đến, nhìn xem cái khóa đồng trên cửa lớn, nghiêng đầu nhiền về phía Lưu viên ngoại.
Tay Lưu viên ngoại run run, lấy ra chìa khóa không khỏi hỏi:
“Chẳng lẽ cần lão phu đi cùng?”
Mặc dù hắn chưa thấy qua tà ma nhưng trong nhà có tà là thật, trong lòng hắn đang sợ đến mức hai chân phát run.
Đạo nhân trẻ nghiêm mặt nói: "Tòa nhà này là của ngươi, tà ma đến đây là có nguyên nhân, cần người tự mình đi hóa giải"
----
Dinh thự Lưu gia.
Không có người ở lại, không tránh khỏi quạnh hiu.
Có vẻ hơi hoang vu cô quạnh.
Có lẽ là tà ma ở bên trong, có nhiều thanh âm lạnh lẽ vu vơ.
Bỗng nhiên gió thổi nhẹ cuốn lên lá rụng. Gió thu đìu hiu làm cho cuộc sống lạnh lẽo.
Lưu viên ngoại bị dọa cho mặt mũi trắng bệch.
"Tên tà ma này đạo hạnh thật cao."
Đạo nhân trẻ vẻ mặt nghiêm túc.
Trong chớp mắt sắc trời bỗng nhiên ảm đạm lại!
Bóng tối bay tới.
Rơi vào trong một mảnh yên tĩnh.
"Đạo trưởng?" Lưu viên ngoại run giọng nói.
Đạo sĩ trẻ không trả lời, phảng phất trong bóng tối chỉ còn một người là hắn.
Xung quanh không có một tí ánh sáng, chỉ nghe được âm thanh âm lệ của gió thổi, sưu sưu rung động, âm hàn thấu xương.
Ông!
Trong bóng tối bỗng nhiên sáng lên, lộ ra một khuôn mặt dữ tợn!
A!!!!!!!!
Lưu viên ngoại kêu to lên tiếng!
Trong nháy mắt cảm giác lạnh lẽo bao phủ toàn thân!
"Yêu nghiệt to gan!"
Ngay lúc Lưu viên ngoại cho là mình bị tà ma hại chết, một tiếng hét bỗng nhiên vang lên!
Trong chớp mắt, có ánh lửa sáng lên!
Hắc ám lui lại giống như thủy triều rút.
Đạo nhân trẻ tay trái hướng lên trên, trong lòng bàn tay xuất hiện một đám lửa!
Những tia bụi màu trắng của phất trần trong tay hắn cuốn thành một đoàn, không ngừng run run.
Có thể thấy bên trong khe hở bụi tia có một vật thể màu đen đang giãy dụa.
"Đạo trưởng?"
"Không sao."
Đạo sĩ trẻ đem phất trần đang cuốn thành một khối nhét vào bao vải bên hông sau đó rút ra, phất trần lại như lúc trước, bụi tia tung bay.
Cái túi kia run rẩy hai lần, sau đó bình tĩnh lại.
"Tà ma đã thu, tiểu đạo cho ngươi mấy tờ linh phù trấn trạch, thanh lọc một chút tà khí còn sót lại, tòa nhà này của người sẽ sạch sẽ ngay."
"Thu... Thu..."
Lưu viên ngoại miệng đắng lưỡi khô, nghĩ đến cảnh vừa rồi suýt nữa tiểu ra đũng quần."
Đúng vậy, thu rồi."
Đạo nhân trẻ nói xong hình như trên tay có chút ngứa, ngón trỏ cùng ngón giữa vuốt ve ngón tay cái rồi rút ra năm tấm linh phù đếm.
Lưu viên ngoại nhận ra cách hắn đếm số linh phù giống với động tác đếm ngân phiếu, ngay lập tức nhớ tới thù lao còn chưa thanh toán cho vị cao nhân đắc đạo chân chính này, vội vàng lấy ngân phiếu ra, đưa cho hắn.
Một tấm ngân phiếu có mệnh giá là một trăm lượng!
Đạo nhân trẻ mĩm cười gật đầu, sau đó rút một trong năm tấm linh phù đưa cho lưu viên ngoại.
Lưu viên ngoại hơi biến sắc mặt, đem hết ngân phiếu còn lại đưa tới.
Năm tấm ngân phiếu là năm trăm lượng!
"Đối với tiểu đạo mà nói, trừ ma vệ đạo mới là chính sự, tiền tài chỉ là vật ngoài thân mà thôi, viên ngoại quá khách khí."
Đạo sĩ trẻ đưa tay tiếp nhận năm tấm ngân phiếu, ý niệm đảo qua ấn giám chính thức, thật là nhiều tiền giấy quá mà.
Sau đó hắn mới nhìn sang Lưu viên ngoại cười một tiếng.
"Viên ngoại nhớ lấy điều này, tích đức làm việc thiện"
------
Buổi chiều, bên ngoài thành.
Đạo sĩ trẻ cởi túi ra, hướng phía trước lúc một cái.
Lập tức một luồng hắc khí rơi xuống đất, lăn khỏi chỗ, hóa thành con thú nhỏ.
Con thú nhỏ này thân hình giống như gấu trúc nhưng không cao quá ba thước, toàn thân lông màu đen, con mắt đỏ thẫm, tà khí lẫm liệt.
Hưu một tiếng: Con thú nhỏ này bỗng nhiên hướng phía trước đánh tới.
Đạo nhân trẻ vậy mà không trốn không né.
Gấu nhỏ ôm lấy bắp đùi của hắn, ngẩng đầu lên, đỏ thẫm trong mắt, lóe ra nước trơn bóng như quang mang.
"Bảo Thọ đạo trưởng, lần này chúng ta kiếm lời bao nhiêu ngân lượng?"
" Năm mươi lượng.”
Tuổi trẻ đạo sĩ cảm thán nói: "Vị này Lưu viên ngoại quả thực là một người hào phóng, chúng ta quy củ cũ, một chín, lần này người được năm lượng bạc, trước tiên để ở chỗ của bản đạo...Chờ quyên góp đủ ngân lượng, bao giờ xây đạo quán xong, kho củi ở sau nhà cho người về ở"
Gấu nhỏ cao hứng gật đầu, vội nói ra: "Được được."
Trước đây không lâu nó chịu đựng điểm hóa, mở linh trí, bái nhập môn hạ của vị đạo trưởng này, đáng tiếc một mực ăn thôi không được chăm sóc.
Lúc sau đạo trưởng nói nó chỉ cần đưa tiền là có thể ở trong đạo quán mua một khối đất, sau này xây đạo quán xong, sẽ có chỗ ở của nó ở sau nhà, không cần ở bãi đất trống trước cửa đạo quán chịu bão táp mưa sa.
Nó không có tiền, chỉ có thể đi theo đạo trưởng kiếm tiền, cũng may đạo trưởng từ trước đến nay rất hào phóng, chia cho nó một phần hoa hồng.
Cứ tiếp tục như thế, không đến mười năm, nó có thể mua cái nhà xí ở trong đạo quán.
------
“Xuyên qua nửa năm rồi!”
Bảo Thọ đạo trưởng ngẩng đầu nhìn lên trời, thần sắc hoảng hốt.
Thân phận bây giờ của hắn là chưởng giáo Bạch Hồnh Quang Nửa năm gần đây vận thế Bạch Hồng Quan tăng vọt, như trời ban trưa, do sự cố gắng phát triển phía của hắn bây giờ nhân khẩu đã hưng thịnh.
Bây giờ trừ hắn chưởng giáo này ra, còn có đầu Hùng tộc hộ Sơn đại yêu này!
Lão chưởng giáo Bạch Hồng Quan trước kia cũng có pháp lực, một năm trước xuống núi nàng yêu trừ ma nhưng lại bị ma nó trừ ngay tại chỗ.
Đệ tử duy nhất trong đạo quán là Bảo Thọ đã trở thành chưởng giáo, lúc ăn sạch lương thực trong đạo quán hắn bất đắc dĩ phải xuống núi du lịch.
Nửa tháng sau, Bảo Thọ bị chết đói đầu đường.
Sau đó đạo sĩ đã chết lại mở to mắt biến thành người xuyên việt Bảo Thọ đạo trưởng.
Bảo Thọ đạo trường sống lại, kế thừa bộ kí ức không hoàn chỉnh, thế là suy nghĩ nguyên nhân tử vong của mình.
Thân mang võ nghệ chân truyền siêu giỏi, hết lần này đến lần khác lại đối đầu đường, cái này không hợp lý chút nào.
Sau đó hắn tổng kết ra nguyên nhân chủ yếu là do tích cách cổ hủ của đời trước, không muốn làm chuyện khác, lấy Đạo Môn chính thống chân truyền làm kiêu ngạo, không muốn bỏ đi thân phận.
Càng không nguyện ý dùng võ nghệ cản đường ăn cướp, cũng không nguyện ý dựa vào bản sự của mình tìm cách khác mưu sinh, chỉ một lòng nghĩ trừ ma vệ đạo, trừ tai hoạ cho dân, thuận tiện kiếm miếng cơm ăn.
Nhưng là Đại Hạ vương triều đã thái bình thịnh thế, Phật môn cùng Đạo Môn hai phái đều tồn tại, căn bản không có nơi sinh tồn cho tà ma yêu quái.
Đã không có tà ma, chúng sinh cũng không cần trừ ma vệ đạo.
Thế là Đạo Môn chân truyền Bảo Thọ đạo trưởng bị chết đói đầu đường.
Sau đó người xuyên việt Bảo Thọ đạo trưởng rút kinh nghiệm xương máu, lên núi trộm một con gấu con, điểm hóa thành Hùng yêu.
Sau đó, thế gian đã có yêu ma.
Thế là cũng cần phải có nhân vật trừ ma vệ đạo như Bảo Thọ đạo trưởng.
Ngắn ngủi nửa năm, Hùng yêu làm loạn bốn phương tám hướng, Bảo Thọ đạo trưởng hành hiệp trượng nghĩa, tích đức làm việc thiện, trừ ma vệ đạo, đến nay đã tích lũy được sáu ngàn lượng bạc.
Đương nhiên, tại thế kỷ hai mươi mốt thanh niên giỏi giang được dạy bảo tốt, Hùng yêu làm việc cũng lấy phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa, khởi xướng tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị, khởi xướng ái quốc, chuyên nghiệp, thành tín, thân mật lý niệm, chuyên chọn những nhà giàu không có nhân đức, ăn hối lộ trái pháp luật ra tay.
Như vị viên ngoại này, từng quyển tiền sửa cầu nhưng trong bóng tối ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.
" Tích tiếp một vạn tám ngàn lượng bạc thì có thể xây dựng lại đạo quán, bố trí trận pháp"
Bảo Thọ đạo trưởng nghĩ vậy, vuốt vuốt mi tâm, thầm nghĩ: "Hỗn Độn Châu này theo ta xuyên qua mà đến, có thể tăng tốc tu hành, tăng cường chiến lực, nhưng quan trọng nhất là bố trí trận pháp tương ứng mới có thể phát triển lực lượng đến của nó đến cao nhất!"
Chờ đạo quán xây xong, trận pháp sẽ tự có!
Từ đó về sau, hắn tự mình tọa trấn đạo quán, lấy Hỗn Độn Châu trong mi tâm hắn làm trận nhãn.
Như vậy linh khí của đạo quân sẽ hưng thịnh như tiên cảnh, nếu tu hành một ngày sẽ tiến được ngàn dặm.
Thiên địa linh khí trong phạm vi của Đạo quán sẽ được Hỗn Độn Châu hấp thu đưa vào thân, giúp ích tu hành, như vậy tốc độ tu luyện sẽ tăng lên gấp trăm lần.
Càng quan trọng hơn là bằng vào lực lượng của Hỗn Độn Châu, ngoài tăng cường gấp trăm ngàn lần tác dụng của trận pháp ra uy năng pháp thuật cũng sẽ được tăng lên cực lớn.
Ở trong một mẫu đất của đạo quan coi như Đại Hạ quốc sư đích thân đến hắn cũng không sợ chút nào.
Hắn nghĩ như vậy, đem Hùng yêu thu vào trong túi, hướng một tòa thành xuất phát.
Nhưng mà mới đi ra được mấy bước, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét.
"Yêu đạo chạy đi đâu!"