Ở trong một căn phòng bị đóng kín, một người sao có thể biến mất vào trong không khí được?
Nhưng tôi nhớ rất rõ ràng là Bạch Giai xuất hiện cùng chúng tôi ở trong căn phòng này.
“Bạch Giai?”
Không có ai trả lời.
“Bạch Giai?”
Vẫn không có ai trả lời.
Bây giờ trong phòng chỉ còn 9 người.
“Mặc kệ người phụ nữ kia đi, chúng ta vẫn nên nhanh chóng nghĩ biện pháp ra ngoài thì hơn, ở đây thật sự nóng muốn chết.” Người đàn ông đeo mắt kính nói.
Quả thực, nếu như nhiệt độ cứ tiếp tục tăng cao như thế này, chúng tôi sớm muộn gì cũng bị nóng chết, hệ thống làm lạnh của điều hòa đã không còn chút tác dụng nào.
“Tại sao không dùng axit sunfuric đặc để ăn mòn cửa sắt?”
Nam sinh kia lại nói chuyện.
Tôi giải thích: “Axit sunfuric đặc gặp sắt sẽ xảy ra oxi hóa, không phản ứng. Hơn nữa ở đây không có nước, không thể điều chế ra axit sunfuric loãng.”
Anh trai shipper đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Ở nhiệt độ bình thường sẽ xảy ra phản ứng oxi hóa, nhưng không phải có bật lửa sao?”
“Nhưng nếu anh làm nóng axit sunfuric đặc lên để ăn mòn cửa sắt thì lượng khí lưu huỳnh đioxit sinh ra cũng đủ độc chết hết tất cả người ở đây.”
“Đúng vậy, ở đây không có thiết bị với vật chứa để cho chúng ta làm vậy.” Có người phụ họa.
Xem ra cách này cũng không dùng được.
Có khi nào từ khi bắt đầu chúng tôi đã sai rồi không?
Cái mật thất này căn bản không phải để chúng tôi nghĩ cách thoát ra ngoài.
Mà là sau khi đạt thành được một điều kiện nào đó, cửa lớn mới có thể được mở ra thành công.
Tôi nói cách nghĩ của mình cho anh trai shipper nghe, người duy nhất mà tôi cảm thấy đáng tin.
“Chúng ta bình tĩnh phân tích lại một chút đi.” Tôi đề nghị nói.
“Những công cụ mà bây giờ chúng ta tìm được là chìa khóa của một ngăn tủ, một chiếc điều khiển điều hòa, một chiếc bật lửa, một tờ giấy, còn có vật phẩm hóa học ở trong nhà vệ sinh.”
“Bây giờ còn có axit sunfuric đặc và bật lửa là chưa được dùng.”
Anh trai shipper nói: “Rất nhiều thông tin đều bị hiểu nhầm hướng, có người cố tình khiến chúng ta hiểu nhầm.”
Tôi hỏi: “Có ý gì?”
Anh trai shipper bỏ bật lửa xuống, đưa cho tôi tờ giấy vừa bị hơ nóng.
Những chữ lúc trước ở bên trên đã biến mất, nhưng lại hiện ra một câu mới__ “Chỉ có một người được sống!”
Bất thình lình, trên trần nhà hiện ra hình chiếu đếm ngược.
Thời gian đếm ngược là mười phút đồng hồ.
[Nhắc nhở: Sau khi đếm ngược kết thúc, nhiệt độ ở trong phòng sẽ tăng lên 100°C]
Đây là muốn bắt chúng tôi tự tàn sát lẫn nhau trong vòng 10 phút sao?
Hóa ra cái mật thất này căn bản không muốn để chúng tôi có thể thoát ra ngoài, chẳng trách cửa sổ lại đập không bể, cửa cũng không thể mở ra được.
Đột nhiên, một con dao nhỏ nháy mắt cắt qua động mạch chủ của người đàn ông vạm vỡ, máu từ cổ phun ra như mưa.
Anh ta trợn trừng hai mắt, ngã về phía sau.
Khó có thể tin được, một người đàn ông lúc nãy còn cười cười nói nói khỏe mạnh, giờ đã tắt thở.
Mà sau lưng anh ta, chính là người đàn ông trẻ tuổi.
Chính là người đàn ông trẻ tuổi này tìm được chìa khóa dưới gầm giường.
Bây giờ, trong tay anh ta lại nhiều thêm một con dao nhỏ.
Tại sao hắn ta lại luôn giấu con dao kia đến tận bây giờ?
Cũng có thể hắn sớm đã biết được quy tắc “chỉ một người được sống”.
Đoán rằng cái đếm ngược này khiến cho hắn ta chó cùng rứt giậu, bất đắc dĩ phải ra tay gϊếŧ người.
“Đi chết hết đi!”