Y vội vàng chột dạ ôm Diệp Hàn Xuyên tốt: “Cái này cũng không thể trách vi sư, đây là lần đầu tiên vi sư ôm con nít, không hiểu lắm, con nói con cũng thật là, cũng không biết hiểu chuyện một chút.”
Diệp Hàn Xuyên chấn kinh rồi: (ΩДΩ) nghe đi, đây là lời con người có thể nói hả? Cậu hiện tại chỉ là một đứa bé thôi được không.
Hiện tại cậu có chút hối hận khi đồng ý đi cùng vị sư tôn này.
Người sư tôn này lần đầu tiên ôm mình, liền suýt gϊếŧ chết mình luôn.
Bởi vì lần này bị Mộc Thần An ôm, cậu liền đối diện với Tiểu Hồng trên đầu vai Mộc Thần An.
Diệp Hàn Xuyên đánh giá bé chim đỏ trước mặt, như màu đỏ chim sẻ, lông chim tươi đẹp, nhìn thật xinh đẹp.
Mộc Thần An nhìn Diệp Hàn Xuyên đang tò mò nhìn Tiểu Hồng.
Y mở miệng giới thiệu cho bé con: “Đây là Đan Tước, giống với phượng hoàng, là thượng cổ thụy thú, tên Tiểu Hồng, bất quá ta cảm thấy thụy thú này có chút hữu danh vô thực, nó theo ta lâu như vậy, ta cũng không có thấy ta phất nhanh.”
Lời này vừa nói ra, Tiểu Hồng cùng Diệp Hàn Xuyên đều hết chỗ nói rồi.
Tiểu Hồng tức giận phành phạch cánh, bay đến trên đầu Mộc Thần An, tức giận dùng móng vuốt cuốn lấy tóc Mộc Thần An, làm tóc Mộc Thần An lung tung rối loạn.
Mộc Thần An vừa mới mới sửa sang lại đầu tóc, lại rối loạn.
Nhưng mà Mộc Thần An không tức giận chút nào, cũng không hoảng hốt, cũng không sửa sang lại tóc.
Hiển nhiên đã quen.
Diệp Hàn Xuyên: “……” Đan Tước người ta là thụy thú thật, nhưng mà thứ người ta đại diện, là năm nay là một năm được mùa.
Anh muốn phát tài, thì trói Thần Tài tới bên cạnh mình đi.
Mộc Thần An nhìn biểu cảm của Diệp Hàn Xuyên, xù lông: “Ngươi tên thỏ con này, cư nhiên dám dùng cái kiểu ánh mắt khinh bỉ này nhìn ta, có ý gì đây.”
Diệp Hàn Xuyên ngáp một cái, cậu có chút mệt.
Sợ mình sẽ ngã xuống, trước khi ngủ, vươn cánh tay thịt mum múp của mình, ôm lấy cổ Mộc Thần An, dựa vào vai Mộc Thần An ngủ.
Mộc Thần An nhìn bé béo này vậy mà không để ý tới mình, quả thực là to gan, thật không biết ai là lão đại.
Thôi xem ở chỗ nhóc ấy còn nhỏ, y đại nhân đại lượng, không so đo với nhóc.
Tiểu hồng nằm trên đỉnh đầu Mộc Thần An, xem đầu Mộc Thần An như cái tổ.
Mộc Thần An cũng nhìn gương mặt mê ngủ của Diệp Hàn Xuyên trong lòng ngực thở dài: Cũng không biết vì cái chi, đột nhiên liền quyết định nhận nuôi bé con này, thôi thì coi như lần cuối cùng thiện tâm đi.
Y ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời, cảm thấy không lấy cho đứa nhỏ này một cái tên, hình như không tốt lắm.
“Đỏ mặt lang minh nguyệt đêm, ca khúc động hàn xuyên. Về sau ngươi liền tên Diệp Hàn Xuyên đi.”
Nguyên bản Tiểu Hồng đã mơ màng sắp ngủ, sau khi nghe được lời Mộc Thần An nói, toàn bộ chim đều sợ ngây người.
Không phải chứ, chủ nhân của nó có văn hóa như vậy khi nào, vậy mà có thể niệm ra một câu thơ cổ.
Không biết vì sao chủ nhân nó lại đối với nhóc con mới vừa hóa hình này, lấy được một cái tên dễ nghe như vậy, tại sao lấy cho mình cái tên khó nghe như thế, quả thực là quá đáng.
“Chủ nhân ngươi quá đáng, vì cái gì lại lấy cho ta cái tên khó nghe như vậy.”
Mộc Thần An giả vờ bị đức làm ngơ, mắt nhìn thẳng phía trước, làm bộ không nghe thấy.
Tiểu Hồng: “Hừ, chủ nhân ta muốn tức giận.”
Mộc Thần An: “Vậy mi tức nhiều chút ha, dù sao cũng không ai đau lòng.”
Tiểu Hồng cảm thấy lúc trước mắt mình mù, mới chọn Mộc Thần An làm chủ nhân của mình.
Nó cũng muốn có cái tên dễ nghe.